"Các con đừng sợ kẻ giết được thân xác, nhưng không thể giết được linh hồn. Các con hãy sợ Đấng có thể ném cả xác lẫn hồn xuống địa ngục. Nào người ta không bán hai chim sẻ với một đồng tiền đó sao? Thế mà không con nào rơi xuống đất mà Cha các con không biết đến. Phần các con, tóc trên đầu các con đã được đếm cả rồi. Vậy các con đừng sợ: các con còn đáng giá hơn chim sẻ bội phần.
"Vậy ai tuyên xưng Thầy trước mặt người đời, thì Thầy sẽ tuyên xưng nó trước mặt Cha Thầy là Đấng ngự trên trời. Còn ai chối Thầy trước mặt người đời, thì Thầy sẽ chối nó trước mặt Cha Thầy là Đấng ngự trên trời". Đó là lời Chúa.
Đoạn Tin Mừng này tiếp nối những lời Đức Giêsu sai các môn đệ ra đi truyền giáo. Ngài khuyến cáo họ rằng có thể họ sẽ gặp nhiều khó khăn và cả bách hại nữa. Nhưng Ngài bảo họ “ Đừng sợ” bởi vì Chúa quan phòng luôn ở bên cạnh họ để che chở.
Trong bài Tin Mừng này, Đức Giêsu bảo “Đừng sợ”. Ngài không những chỉ cho chúng ta cách làm thế nào để khỏi sợ mà còn đưa ra chính gương sống của Ngài: không bận tâm đến mạng sống. Không bận tâm đến sự chống đối của người đời.
“Trò không hơn Thầy. Tớ không hơn chủ. Trò được như Thầy, tớ được như chủ là khá lắm rồi”: Đức Giêsu đưa ra một so sánh, Ngài gợi lên kiểu tương quan giữa “trò” và “Thầy”. Bình thường môn đệ lệ thuộc Thầy mình.
“Chủ nhà mà người ta còn gọi là Bêendêbun,…” Đức Giêsu bị người ta tố cáo là tên quỷ ám. Ở đây đức Giêsu tự giới thiệu như “chủ nhà”. Nhà của Đức Giêsu chính là Giáo Hội, là cộng đoàn các tín hữu do Người quy tụ.
“…anh em đừng sợ người ta…” Đức Giêsu lặp lại cho ta “đừng sợ” vì Thiên Chúa luôn hiện diện trong mọi biến cố nhỏ bé nhất trong đời ta.
“ Ai nhận Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ nhận người ấy trước mặt Cha Thầy”: Đức Giêsu tự nhận vai trò “trung gian” Ngài luôn bênh vực ta.
Con người có nhiều nỗi sợ: ốm đau, tật nguyền, mất của cải, công ăn việc làm, sống cô đơn, mất danh dự, chết…
Những điều ta lo sợ trong cuộc sống ấy, bởi chính nó gây tổn thương, mất mát, thiệt thòi hay tàn tật cho ta. Ta không khinh chê coi thường những xao xuyến sợ hãi kia. Nhưng chỉ có những lo âu xao xuyến này thôi sao? Và đó phải chăng là điều quan trọng nhất? Còn biết bao điều quan trọng hơn mà ta chưa nghĩ đến.
Những điều lo sợ mà tôi không nghĩ đến, tôi có bao giờ tự hỏi rằng: Tôi có lo sợ vì không kính mến Thiên Chúa và yêu thương người ta đủ không? Có sợ vì chỉ biết sống bo bo mà không biết chia sẻ với anh em mình không? Tôi có run sợ vì đã không coi trọng Phúc Âm, không sống đời cầu nguyện và nói về Chúa Giêsu đủ không?
Thiên Chúa đâu muốn cho tôi phải sống trong nơm nớp sợ hãi, nhưng Ngài muốn tôi luôn được sống trong yêu thương và bình an.
Điều Chúa mong đợi ở tôi là luôn hướng về Ngài và các anh em tôi. Ngài mong muốn cho tôi chẳng còn sợ gì, nhưng vững tin rằng Chúa Thánh Thần hằng ngự trong tôi, che chở và dẫn dắt tôi đến cùng Chúa Cha.
Đức giám Mục Oscar Romero. Khi mới lên làm Tổng Giám Mục giáo phận San Salvador, Đức Cha vẫn còn theo lập trường bảo thủ. Nhưng chẳng bao lâu sau, khi nhìn thấy những bất công xã hội, Ngài đã thay đổi. Mỗi ngày Chúa Nhật, Ngài giảng ở Nhà Thờ Chính Toà, tố cáo những tội ác đã diễn ra mà đa số là do các viên chức chính phủ. Các bài giảng của Ngài như một luồng điện cực mạnh chạm đến toàn xã hội. Khi Ngài nói, hầu như mọi người đều ngưng việc để lắng nghe. Ngài bị đặt vào trong tình trạng bị đe doạ thường xuyên. Một vài bạn bè thân thích của Ngài bị giết chết, nhưng Ngài vẫn không im tiếng, cũng không lánh đi nơi khác an toàn hơn. Ngài nói: “Một mục tử chân chính khi thấy hiểm nguy không thể bỏ đoàn chiên để cứu lấy mạng sống mình. Tôi sẽ ở lại với dân tôi.” Và Ngài đã bị chết dưới làn đạn tháng 3 năm 1980 đang lúc dâng Thánh Lễ. (Lm Carôlô)
Người tín hữu sống đức tin: chuyên cần cầu nguyện để có sức mạnh thiêng liêng mà phục vụ.
Trong mọi biến cố của cuộc đời, chúng ta được mời gọi: Tin tưởng vào sự quan phòng của Chúa và trung thành làm chứng cho Chúa.