1. Được sự khích lệ của Đức Giám mục giáo phận, tôi vui mừng có mặt tại thánh lễ này. Xin thân ái cám ơn Đức cha Giuse Trần Văn Toản.
2. Lời quan trọng tôi xin được nói lên lúc này, tại đây, đó là. Tôi rất ngạc nhiên.
Tôi rất ngạc nhiên vì tôi còn sống tới ngày hôm nay, với biết bao điều tốt đẹp xác hồn. Tôi thực sự không ngờ, không dám cầu mong.
3. Tôi tin: Được như thế này là do ơn Chúa ban. Chúa ban do lòng thương xót Chúa. Chứ tôi đâu xứng đáng. Thực sự, tôi rất bất xứng. vì tôi là kẻ tội lỗi.
4. Ngạc nhiên, biết ngạc nhiên, đó là điều xảy ra với tôi hằng ngày suốt 45 năm qua.
5. Tôi ngạc nhiên vì những cái mới xảy đến với tôi hằng ngày. Như:
Kiến thức mới.
Tình cảm mới.
Cảm nghiệm mới.
Bạn hữu mới.
Khi những cái mới đó xảy ra với tôi, thì phản ứng của tôi là: Ngạc nhiên, rất ngạc nhiên.
7. Trong mọi ngạc nhiên và rất ngạc nhiên đều có vui mừng và biết ơn khiêm tốn.
Tôi ngạc nhiên, rất ngạc nhiên như một đứa trẻ ngây thơ. Như một học sinh khát khao điều mới.
8. Sau này, tôi học được sự ngạc nhiên nơi Đức Mẹ Maria.
Đức Mẹ tỏ ra rất ngạc nhiên về những gì Chúa đã làm nơi Đức Mẹ.
Ngạc nhiên lớn nhất của Mẹ là được Chúa đến ở cùng Mẹ. Ngạc nhiên của Mẹ có sự bối rối và lo sợ. (Lc 1,29).
9. Theo gương Đức Mẹ, tôi cũng rất ngạc nhiên vì được Chúa đến với tôi, và cho tôi được ở trong Chúa.
10. Nhưng khác với Đức Mẹ, tôi nhiều lần đã không dùng ơn Chúa cho nên. Tôi đã phạm tội. Thực vậy, “tôi đã phạm tội nhiều trong tư tưởng, lời nói, việc làm, và những điều thiếu sót.” Thế mà, Chúa vẫn thương tôi, Chúa đã ban cho tôi ơn trở về. Đó là điều đã làm cho tôi rất ngạc nhiên.
11. Mặc dầu bất xứng, tôi vẫn được Chúa nâng niu, coi tôi như một ngọn nến nhỏ hiu hắt trong nhà Chúa. Đó là điều hết sức ngạc nhiên.
Một lần nữa tôi thú nhận tất cả những gì tốt tôi có đều do lòng thương sót Chúa. Chúa ban cho tôi nhưng không. Tôi chẳng có công gì. Chúa luôn cứu tôi.
12. Ngạc nhiên này, tôi dâng lên Chúa với tâm tình cảm tạ và sám hối,
+ Đối với Chúa
+ Đối với Đức Mẹ
+ Đối với Hội Thánh
+ Đối với quê hương
+ Đối với giáo phận
+ Và đối với mọi người đã nâng đỡ tôi.
Cách riêng tôi xin mọi người thương tha thứ cho tôi về mọi lỗi lầm đủ thứ của tôi. Tất nhiên tôi cũng rất vui, vì được là người tha thứ.
13. Lúc này, hơn bao giờ hết, tôi nhớ tới lời Chúa Giêsu đã cầu nguyện với Đức Chúa Cha trong bữa tiệc ly.
“Lạy Cha, con muốn rằng: Con ở đâu, thì những người Cha ban cho con cũng được ở đó với con.” (Ga 17,24).
14. Tôi tin lúc cầu nguyện như thế, Chúa Giêsu đã nghĩ tới tôi. Chúa nhìn tôi như người con yếu đuối, nhưng thuộc về Chúa.
15. Nên tôi tin: Tôi đang được ở bên Chúa, và sẽ được ở bên Chúa, mãi mãi, đời này và đời sau.
Đó là điều rất đáng ngạc nhiên, đang đem lại cho tôi hạnh phúc. Tôi thực sự rất hạnh phúc, cho dù trong muôn vàn thử thách. Hạnh phúc đó vẫn đang trong lãnh vực đức tin.
16. Nếu được phép, tôi xin cầu chúc cho từng người anh chị em, có mặt cũng như vắng mặt, được hạnh phúc này, đó là được ơn biết ngạc nhiên về những ơn Chúa ban cho mình, do lòng thương xót Chúa. Nhất là ơn biết ngạc nhiên về niềm tin chắc chắn: Chỉ Chúa giàu lòng thương xót mới cứu được chúng ta.
17. Tới đây, tôi xin mượn lời của thánh Phaolô tông đồ mà nói với anh em.
“Chính bây giờ là thời gian thuận tiện, để Chúa thi ân, để Chúa cứu độ.” (2Cr 6,02).
Lúc Ngài viết lời đó là lúc tình hình rất bất ổn, rất khó khăn. Nhưng Ngài đã quả quyết chính trong tình hình như thế, Chúa lại thi ân, Chúa lại cứu độ.
Tôi cũng đã thấy như vậy, trong ngày thụ phong Giám mục của tôi, và nhiều lúc trong 45 năm qua, có thể là chính hôm nay, chính lúc này. Xin anh chị em cầu nguyện nhiều cho tôi. Tôi xin tín thác mình cho Thiên Chúa giàu lòng thương xót. Tôi thuộc về Chúa. Tôi là của Chúa. Chúa xét xử tôi theo lòng xót thương của Chúa.
18. Một cách đặc biệt, tôi xin anh chị em hãy cùng với tôi, cầu nguyện rất nhiều cho Tổ quốc Việt Nam yêu dấu.