Suy tư - Chia sẻ

Một... tuổi thần tiên

Cập nhật lúc 15:21 15/05/2020
Năm học đó là năm cuối cấp I. Cả tôi và các bạn đều lo cho kỳ thi chuyển cấp này, vì hồi đó rất nhiều học sinh không qua nổi kỳ thi cuối cấp. Tôi cũng ráng phấn đấu để không bị rớt thi phải ở lại cấp I như nhiều anh chị khóa trước.
Năm học đó là năm cuối cấp I. Cả tôi và các bạn đều lo cho kỳ thi chuyển cấp này, vì hồi đó rất nhiều học sinh không qua nổi kỳ thi cuối cấp. Tôi cũng ráng phấn đấu để không bị rớt thi phải ở lại cấp I như nhiều anh chị khóa trước. Sau 2 ngày thi cử, tôi lo và chờ ngóng xem mình có được lên cấp II không. Rồi một hôm tôi nghe thấy các bạn bên lớp 5A kháo nhau rằng tôi đạt điểm thi cao nhất trường. Tôi không dám tin ở sức học của mình được vậy. Đến khi thầy chủ nhiệm tuyên bố trước lớp số điểm của tôi đạt 34,5/4 môn thi, tôi mới tin đó là sự thật. Tôi mừng rơn, hóa ra tôi được hai cái nhất trong trường: giỏi nhất kỳ thi này và cái khổ vì đi học cũng chẳng ai bằng.
Được lên cấp II thì từ đây học hành vất vả hơn. Sáng phải dậy sớm lo đi học cũng là điều khó khăn đối với kẻ “nặng xác” như tôi. Trời rét, các bạn chưa bị cóng tay mà tay tôi đã cóng đờ, ngón tay thượt như “vượn” không viết nổi. Nếu rét đậm đến trường nửa buổi tôi còn bị cóng cả chân không thể bước được, trong khi các bạn vẫn chơi đùa, chạy nhảy như nai. 

Từ lớp 6 này các môn học nhiều lên, tôi vẫn cố gắng hết sức. Các môn đều đạt điểm trung bình cao: toán 9,2 - 9,4; vật lý 9,6... Riêng môn thể dục năm nay tôi chẳng được miễn. Thầy dạy thể dục bắt tôi phải học toàn bộ lý thuyết thay vì tập chân tay. Từ các bài thể dục nhảy cao, nhảy xa... cho đến 32 động tác thể dục lớp 6 tôi đều phải học thuộc lòng hết. Tôi ra sức ép lòng trí để học môn này mà chẳng thấy vào đầu óc. Các bạn tôi nhảy phắt một cú được ngay điểm 9, 10. Còn tôi học mãi mới xong, thầy kiểm tra, đọc toàn bộ lên bằng miệng chỉ được 5, 6 điểm. Lúc đó tôi nghĩ thầy chẳng thương tôi nhưng chẳng biết làm sao, chỉ biết “vâng theo ý thầy” mà học. Năm ấy kết quả các môn của tôi đều đạt điểm trung bình cao số 1 trong lớp. Chỉ riêng môn thể dục điểm trung bình sụt xuống 5,6 và xếp thứ... 30 trong lớp, thầy nhận xét cho loại... trung bình! Chuyện này làm tôi xấu hổ và buồn tủi lắm. 

Năm đó tôi cũng được bù lại những niềm vui khác. Kỳ thi học sinh giỏi huyện tôi đạt giải ba môn toán, được công nhận là học sinh giỏi của huyện. Một hôm toàn trường tập thể dục giữa giờ xong, trường trao giấy khen cho học sinh giỏi. Tôi đang ngồi canh lớp bỗng giật mình vì tiếng gọi tên tôi ngoài sân. Cả trường xầm xì “kìa!... trong lớp...” và tất cả ngoái nhìn vào lớp tôi. Tôi hơi ngượng ngùng, nhưng rất vui vì phần thưởng bất ngờ giữa năm học hôm đó. 

Năm nào cuối năm tổng kết, bế giảng năm học tôi cũng được gọi lên nhận phần thưởng. Nhưng hồi đó còn nghèo nên chẳng có gì ngoài giấy khen. Có lần tôi ngại ngùng chẳng lên xếp hàng vinh dự, với cái dáng đi hàng ngày bị trêu chọc, lên trước hàng ngàn con mắt đang đổ dồn về tôi. Chắc mình làm xấu đội hình và tôi bỏ không lên nhận giấy khen nữa.

Một hôm, cô giáo chủ nhiệm lớp gửi giấy nói với bố tôi rằng phải viết cho con gái một bản báo cáo thành tích học tập, để chuẩn bị cho đại hội cháu ngoan Bác Hồ sắp tới. Hồi đó tôi còn ngốc nghếch chả biết viết báo cáo. Bố viết xong, tôi đọc cứ thấy... xấu hổ, nhưng vẫn quyết định đem tới đại hội. 

Sáng 1/6, vừa thức dậy đã thấy mấy bạn cùng đi dự đại hội tới rủ tôi. Chẳng biết cô giáo đã phân công mấy bạn từ lúc nào, mà sáng sớm các bạn đã có mặt và nhận cõng tôi đến đại hội. Tuy băn khoăn sợ phiền các bạn, nhưng thấy rất vui vì được bạn đến đón đi. Tôi... trèo lên lưng bạn, thật lâu chúng tôi mới đến được ủy ban nhân dân xã. Tôi chưa bao giờ đến hội trường này. Đang ngơ ngác ngắm cảnh bên ngoài và bên trong hội trường, các bạn kéo tôi vào ngồi ngay ở những hàng ghế cuối. Việc tôi lo nhất là việc lên đọc báo cáo. Tôi chăm chú nghe từng chi tiết, cho tới khi MC giới thiệu tôi đại diện cho khối lớp 6 lên đọc bản báo cáo thành tích học tập của mình. Giờ phút mà tôi cho là nghiêm trọng đã đến, tôi vừa vinh dự vừa lo sợ cho khả năng kém cỏi của mình và vội vàng bước lên từ cuối đại hội. Đường lên diễn đàn khá dài, tôi dọ dẹo bước đi trong tiếng hoan hô thật dài của cả đại hội. Tôi chưa bao giờ đứng trước máy tăng âm để nói với số đại biểu đông đảo và thầy, bạn nên hơi run, có lúc như gần khóc, vì bản báo cáo nghe như bản tường trình về hoàn cảnh khó khăn có một không hai trong trường, chứ thành tích học tập thì lại ngắn ngủi. Vậy mà toàn đại hội im phắc, lắng nghe từng lời... Kết thúc tôi bước xuống trong tiếng hoan hô thật lâu dứt. Mấy bác đại biểu kéo tôi ngồi vào hàng ghế với họ và ân cần hỏi chuyện, phỏng vấn thêm về những điều tôi chưa nói trong bản báo cáo.
NGUYỄN THỊ DUẨN
Thông tin khác:
Tình yêu và Thần khí (13/05/2020)
Dâng hoa cho Đức Mẹ những bông hoa màu tím (12/05/2020)
Sức mạnh của lời cầu nguyện (08/05/2020)
Anh em đừng xao xuyến (07/05/2020)
Được ơn biết ngạc nhiên (06/05/2020)
Đức Giêsu vị mục tử nhân lành và yêu thương (04/05/2020)
Kỷ niệm thụ phong Giám mục với những niềm tin và tâm tình riêng tư (29/04/2020)
Nhận ra Chúa phục sinh trên đường đời (27/04/2020)
An tâm sống thánh lễ cuộc đời (27/04/2020)
Ủy ban Đoàn kết Công giáo Việt Nam
Số giấy phép: 183/GP-TTĐT cấp ngày 31/05/2017. Trưởng ban biên tập: Vũ Thành Nam
Địa chỉ ban biên tập: 59 Tràng Thi, Hoàn Kiếm, Hà Nội.
Điện thoại: (04) 39363013 - Email: mariadohoa@gmail.com
Website ubdkcgvn.org.vn được phát triển bởi đơn vị MIP™(mCMS).
log