Cha Tự, cha Thiện và tôi lên xe Đức ông, các cha lên xe của Foyer do Soeur Tuyến lái. Đồng hồ chỉ 12h20 giờ Việt Nam, giờ tại Rôma là 6h20. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được vặn ngược 6 tiếng đồng hồ đúng như Giosuê ngày xưa cho mặt trời dừng lại nửa ngày để ông có đủ thời gian kết thúc trận chiến.
Qua trao đổi, chúng tôi được biết cú điện thoại báo tin chuyến bay chậm lại 24 tiếng tại Thái Lan đã đến đúng lúc nhà Foyer chuẩn bị đi đón, chậm 5 phút nữa thì xe đi khiến cả hai bên đều bị nhỡ, vì một bên mất công ra sân bay, còn bên kia liên lạc không có ai nhận tin.
Tôi thực sự hết lo lắng và hoàn hồn kể cho Đức ông rằng chúng con bị tình huống bất ngờ lưu lại tại Thái lan, rằng vốn liếng ít ỏi học tiếng Anh hết bằng C của con lại đã bỏ 7 năm nay, chỉ được ôn lại trong vòng 10 ngày, ai ngờ lại cũng có ích để giao tiếp và vừa đủ để hoàn thành nhiệm vụ các cha trong đoàn giao cho trong hành trình vừa qua. Đức ông lắc đầu cười: hay, hay!
Bây giờ chúng tôi mới thực sự được thoải mái ngước nhìn khung cảnh Rôma thanh bình, yên tĩnh suốt chặng đường cao tốc dài. Thầy Vượng trực tiếp lái xe, chỉ vui chuyện mấy giây, thầy đã đi qua nhánh trẽ của đường cao tốc, xe phải giật lui vất vả, Thầy cho biết nếu vòng đầu xe giữa đường theo kiểu Việt Nam chắc phải mất nửa giờ đi xuôi mới tới đường vòng thì còn không biết bao xa.
Foyer Phát Diệm Xe đã về tới thủ đô Rôma, đi vào các đại lộ rồi rẽ vào khu phố yên tĩnh lượn vòng lên một khu nhà cao, dốc thoai thoải giữa những hàng cây cao vút. Ngôi nhà 5 tầng bao gồm gần 70 phòng ốc với lối kiến trúc giản dị nhưng đồng bộ và uy nghiêm nổi bật giữa một công viên thoáng đãng được trải dài bằng mầu xanh của ngọn đồi thông cổ thụ cao vút. Xa nữa là môi trường thiên nhiên được gìn giữ nguyên vẹn vừa mang dáng vẻ hoang sơ, vừa tạo nên cho toàn cảnh thành phố Rôma vươn lên rực rỡ. Đây chính là Foyer Phát Diệm.
Soeur Kính chờ đón chúng tôi sau quầy giao dịch và trao chìa khoá các phòng tầng 3 phía mặt chính diện cho anh em chúng tôi. Các soeur Thuỷ, soeur Hương, soeur Nguyệt, soeur Tâm vui vẻ chào đón và xách hành lý giúp chúng tôi. Công việc đầu tiên là nhận chìa khoá, nhận phòng và ăn sáng cùng với Đức ông Giám đốc, tôi theo cha Tự vào nhà nguyện của Foyer quì gối cảm tạ Chúa. Đoàn rất vui được biết Đức ông Khả thuộc bộ Phụng tự của Toà Thánh sẽ tới thăm chúng tôi vào 9 giờ sáng. Tôi tranh thủ nửa giờ còn lại này để trao thư tặng quà từ quê hương Phát Diệm- Việt Nam. Chẳng có gì đáng giá từ mắm tép, hạt vối, chè râu ngô... tất cả chỉ là tấm lòng hương Việt, ý nghĩa nhất là tấm hình toàn cảnh nhà thờ Chính toà Phát Diệm, chúng tôi in rõ: Đoàn linh mục Phát Diệm dịp Giáng sinh kính tặng Foyer Phát Diệm, nhưng quý nhất lại là những cánh thư. Lúc đầu soeur Tâm nói “chỉ cần thư thôi “, sau ít phút soeur vui vẻ khoe “ tha hồ mà đọc thư đây”. Mới hay câu tục ngữ Việt Nam “ Thèm lòng chứ ai thèm thịt“.
Chúng tôi rất mãn nguyện khi thấy cả nhà vui vẻ và cũng vừa kịp để dón Đức ông Khả tới thăm. Tên tuổi Đức ông đã theo làn sóng đài Vatican phát đi khắp thế giới. Hôm nay chúng tôi được bắt tay, ngồi vây quanh bàn tròn thân mật tiếp chuyện và nghe Đức ông kể về Công đồng Vatican II. Trong buổi nói chuyện, Đức ông cũng phác thảo các chương trình dự lễ Giáng sinh và thăm viếng Đền thánh Phêrô. Tất cả còn ở phía trước, chúng tôi được một buổi chiều nghỉ ngơi cho đến 16 giờ 30 sẽ có chương trình dâng lễ đồng tế với cộng đồng người Việt đến dự lễ Chúa nhật tại nhà nguyện của Foyer.
Tranh thủ buổi chiều thanh thản cha Tự và tôi đi xa ra ngoài Foyer theo lối mòn của đồi xanh bảo vệ môi trường thành phố. Chúng tôi tới đỉnh cao nhất để nhìn gần và nhìn rõ Dome tròn của Đền thờ thánh Phêrô.
Đây chính là Foyer Phát Diệm |
Tôi có cảm giác như đang ở miền trung du Bắc bộ Việt Nam, chỉ khác là miền trung du Việt Nam càng nhìn xa càng hoang sơ, còn ở đây là cả một nền văn minh thế giới hiện ra.
Cũng có một người có vẻ như đang chơi diều giữa cách đồng ở Việt Nam, trong khoảng không bao la êm đềm, một cánh chim bồ câu trắng vòng lượn trên đầu chúng tôi, khi đến gần mới phát hiện ra, đó không phải là chim bồ câu trắng mà là một chiếc máy bay nhỏ xinh đang bay lượn. Thì ra người “ chơi diều “ kia đang dùng remot điều khiển máy bay bay lượn rất nhịp nhàng. Đó là cách “chơi diều” văn minh khoa học của người Italia.