Chiara (tiếng Anh là Clare) nghĩa là trong sáng; Corbella là con tim tốt đẹp, tâm hồn mỹ miều. Từ thuở ấu thơ, mấy chị em cô đã được giáo dục về đức tin thuần thành. Trong hồi ức viết vào tháng Giêng 2011, Chiara kể rằng chính mẹ cô đã xây đắp hành trình đức tin cho các con:
“Hành trình đó góp phần cho tôi lớn lên, dạy tôi biết cầu nguyện, và hướng về Đức Giêsu đơn thuần như một người bạn, là người tôi có thể thổ lộ hết mọi phiền muộn âu lo cũng như những nghi nan ngờ vực. Chính hành trình đức tin đó còn dạy tôi biết cách sẻ chia đức tin với các anh chị em đang đồng hành cùng tôi trên con đường ấy”.
Năm 2002, cô gái xuân xanh phơi phới này tao ngộ anh Enrico Petrillo tại thánh địa Mễ Du (Medjugorje, trước kia thuộc nước Nam Tư, nay thuộc nước Bosnia và Herzegovina). Chiara kể:
“Mười tám tuổi, trong một lần hành hương, tôi gặp Enrico và vài tháng sau chúng tôi đính hôn. Thời gian đính hôn dài gần sáu năm. Trong thời gian đó Chúa thử thách đức tin của tôi và những giá trị tôi tin tưởng. Sau bốn năm, cuộc đính hôn bắt đầu lung lay để rồi tan vỡ. Những lúc ấy lòng tôi khổ đau và tôi phản kháng lại Chúa vì nghĩ rằng Chúa không lắng nghe những lời tôi cầu nguyện; rồi tôi tham dự một khóa học về ơn gọi (a vocational course) tại Assisi [thuộc tỉnh Perugia, nước Ý]. Tại đó tôi tìm thấy sức mạnh để khởi đầu khôi phục lòng tin Chúa. Tôi cũng bắt đầu nối lại những lần hò hẹn với Enrico và cả hai chúng tôi đều được một vị giám đốc linh hướng giúp đỡ”.
Chiara diễn bày hành trình khôi phục đức tin Chúa như sau:
“Cuộc đính hôn không có kết quả tốt đẹp cho tới khi tôi ngộ ra Chúa chẳng tước đoạt của tôi bất kỳ điều gì, mà trái lại Chúa đang ban cho tôi mọi thứ và chỉ có Chúa mới biết ai là người để tôi sẻ chia cuộc sống đời tôi. Trước lúc ngộ ra như thế, tôi mờ mịt chẳng hiểu chi hết! Sau cùng, khi đã giải thoát khỏi những ước vọng tự gây tạo cho bản thân, bằng nhãn quan mới mẻ, tôi có thể nhìn thấy những gì Chúa muốn dành cho tôi. Không lâu sau đó, mặc kệ những điều từng ước vọng, vượt qua những sợ hãi, chúng tôi quyết định cưới nhau”.
Ngày 21.9.2008, Chiara hai mươi bốn tuổi trở thành “bà Chiara Corbella Petrillo”. Sau lễ cưới không lâu, Chiara mang thai. Bất hạnh thay, ngay trong lần siêu âm đầu tiên, thầy thuốc chẩn đoán bé Maria bị dị tật khuyết não (anencephaly)! Hai vợ chồng trẻ dũng cảm chấp nhận giữ lại đứa con đầu lòng bạc phước để rồi khoảng hơn kém nửa giờ sau khi con gái chào đời, họ đọc kinh đưa tiễn linh hồn bé nhỏ trở về với Chúa.
Mấy tháng sau, Chiara mang thai lần thứ hai. Kết quả siêu âm lần này cũng chẳng có gì tốt đẹp: Bé trai thiếu đôi chân! Nhưng Enrico và Chiara vẫn cam lòng vác thánh giá thêm lần nữa. Họa vô đơn chí! Khi thai nhi được khoảng bảy tháng, kết quả siêu âm cho thấy cháu bị các dị tật về phủ tạng (visceral malformations) do thiếu hai chân và sẽ không có nhiều khả năng sống sót. Mặc kệ, hai vợ chồng trẻ vẫn kiên quyết giữ lại thai nhi. Ngày Davide lọt lòng cũng chính là ngày cháu lập tức rời khỏi bố mẹ vĩnh viễn, để nối gót Maria tìm về Nước Chúa.
Chiara vẫn không nguôi khao khát làm mẹ. Chị mang thai lần thứ ba, siêu âm xác định thai nhi bình thường, bé Francesco sẽ sinh ra khỏe mạnh... Trớ trêu thay! Cái tin rất vui đó không có nghĩa là hai vợ chồng trẻ không còn phải vác thánh giá thêm lần nữa. Bởi lẽ, khi Chiara mang thai được năm tháng, các thầy thuốc phát hiện chị bị tổn thương ở lưỡi, chính là bệnh ung thư biểu bì (carcinoma).
Bất chấp tất cả sự thật phũ phàng, Chiara và Enrico chỉ muốn bảo vệ con trẻ lành lặn. Để không gây ảnh hưởng xấu tới sức khỏe thai nhi, Chiara kiên quyết không chữa bệnh cho bản thân, đồng nghĩa với việc tự đặt tính mạng chị vào sự nguy hiểm. Muốn phẫu thuật, hóa trị hay xạ trị cho Chiara, thì phải đợi sau khi Francesco đã lọt lòng mẹ an toàn.
Qua hồi ức tháng Giêng 2011, Chiara tâm sự:
“Trong đời sống hôn nhân chúng tôi, Chúa ban cho vợ chồng tôi hai đứa con rất đặc biệt: Maria Grazia Letizia và Davide Giovanni. Chúa yêu cầu chúng tôi đồng hành cùng hai bé chỉ cho tới lúc hai bé chào đời mà thôi: Chúng tôi đã được ôm ấp hai bé, làm phép rửa cho hai bé và phó thác hai bé vào đôi tay của Cha với lòng an lạc lạ thường. Giờ đây Chúa tin tưởng giao phó cho chúng tôi đứa con trai thứ ba là Francesco, khỏe mạnh và cháu sẽ chào đời. Đồng thời Chúa yêu cầu chúng tôi hãy tiếp tục tin cậy Chúa bất chấp căn bệnh ung thư vừa phát hiện ở tôi cách đây vài tuần. Bệnh ung thư này đang cố làm cho chúng tôi sợ hãi tương lai, nhưng chúng tôi tiếp tục tin rằng lần này Chúa cũng sẽ làm những điều kỳ diệu”.
Cả ba lần mang thánh giá liên tiếp như vậy, hai vợ chồng trẻ đều giữ nụ cười tin tưởng, nhẫn nại phó thác cuộc sống của họ vào sự quan phòng của Chúa. Họ chấp nhận mọi chén đắng Chúa đã trao ban, tin tưởng rằng không có cái gì là ngẫu nhiên, là tình cờ xảy ra trong đời mình. Hàng ngày họ lần chuỗi mân côi, đọc kinh cầu nguyện Đức Mẹ Maria, và hiến dâng các bé Maria, Davide và Francesco lên Đức Mẹ...
Vì hy sinh cho sinh mệnh con trai, thể xác Chiara không ngừng bị căn bệnh ung thư hủy hoại. Chị nói chuyện rất khó khăn, chẳng những thị lực sa sút mà còn hỏng cả mắt phải. Nhưng chị không hề đánh mất nụ cười của mình.
Một hôm, Chiara ngồi trên xe lăn, đang trìu mến ngắm tượng Chúa thì Enrico lấy hết can đảm để hỏi vợ một câu mà bấy lâu anh chẳng dám hở môi. Nhớ đến lời Chúa chép trong Kinh Thánh (Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng - Mt 11,30), thế nên anh hỏi: “Cái ách này, thánh giá này, có thật sự êm ái như Đức Giêsu bảo không, hở em?”.
Với nụ cười vừa nở trên miệng, Chiara quay lại nhìn chồng và nói khẽ: “Có đấy, anh Enrico à, rất êm ái”.
Hai mươi tám tuổi, Chiara qua đời ngày 13.6.2012, trong nhà mình, với gia đình và người thân vây quanh, để lại bé trai Francesco một tuổi. Cuộc đời chị được hai bạn thân là Simone Troisi và Cristiana Paccini viết thành sách (tiếng Ý), rồi Charlotte Fasi dịch sách sang tiếng Anh (Nxb Sophia Institute, dày 184 trang). Chính chồng chị là Enrico Petrillo viết lời Tựa. Tháng 9.2015 sách phát hành; đông đảo bạn đọc đón nhận, thương cảm và ngưỡng mộ Chiara. Theo CNA, Sophia Institute, và nhiều trích dẫn trên Internet, có vị hồng y đã gọi Chiara là “một vị Thánh cho thời đại chúng ta / a Saint for our times”.
Huệ Khải
Theo Báo Công giáo và Dân tộc