1.
Từ ngày đó, 30/4/1975 tới hôm nay, 30/4/2017, đã là 42 năm. Tôi coi 42 năm vừa qua của tôi là một chuyến đi dài.
Chuyến đi dài đó rất phức tạp, đầy gian nan. Ngày nào cũng là lên đường một cách thiêng liêng. Khi lên đường, tôi thường mang một số hành trang, lúc thứ này, lúc thứ khác. Nhưng bất cứ lúc nào, tôi vẫn mang một hành trang nhỏ, mà tôi coi là cần thiết nhất. Hành trang nhỏ đó là
chuỗi tràng hạt mân côi. 2. Với chuỗi tràng hạt mân côi, tôi cầu nguyện một cách đơn sơ với Đức Mẹ Maria.
Cầu nguyện với Đức Mẹ là tôi
gặp Đức Mẹ.
3. Với Đức Mẹ, giờ đây tôi nhìn thoáng qua toàn cảnh cuộc đời Giám mục của tôi.
Cuộc đời đó là một chuyến đi xa vào mầu nhiệm thánh giá chan chứa tình Chúa xót thương dành cho tôi là kẻ yếu đuối tội lỗi. Hành trang là chuỗi tràng hạt mân côi. Đồng hành với tôi là Đức Mẹ. Đức Mẹ chỉ dạy một lời: Hãy xin vâng ý Chúa. Xin vâng đó đem lại cho tôi bầu khí yêu thương và bình an. Nhận được yêu thương và bình an của Chúa, để rồi chia sẻ yêu thương và bình an đó cho nhiều người khác. Nhờ vậy, tuy khổ đau còn đó, tôi vẫn hạnh phúc. Với hạnh phúc của thánh giá chan chứa tình Chúa xót thương dành cho tôi là kẻ tội lỗi yếu hèn, tôi được Chúa gọi phục vụ Hội Thánh và Quê hương trong những phạm vi nhỏ nhưng không thiếu phức tạp. Chính tại đó, tôi thấy rõ sức mạnh của Chúa Thánh Thần.
4. Tôi xin được kể ra đây một kỷ niệm.
Hồi đó, tình hình rất khó khăn. Khi nghe tin cha sở Đất Hứa bị bắt, tôi nhất định lên đường tới đó. Hành trang chỉ là một xâu chuỗi Mân Côi. Tôi tin có Đức Mẹ đồng hành với tôi. Tới đó, tôi không được ngủ tại nhà xứ, mà phải ngủ dưới nhà bếp. Bầu khí có vẻ căng. Nhưng với mọi người, Đức Mẹ bên tôi luôn giúp tôi bình an và yêu thương, bình an và yêu thương thực tình và tận tình. Kết quả cuối cùng là rất tốt cho cả đời cả đạo. Việc Chúa làm thực rất lạ lùng.
Nhiều trường hợp tương tự đã xảy ra cho tôi như vậy.
5. Từ những kinh nghiệm đó, hôm nay tôi xác tín là: Đức Mẹ đã và đang giúp tôi sống đức tin. Đức tin đưa tôi đến nguồn yêu thương và bình an. Nhờ đó tôi được nhận ra Chúa là Đấng tạo dựng và cứu độ tôi. Đức tin giúp tôi phấn đấu không ngừng để tôi được thuộc trọn về Chúa, để tôi thao thức làm theo ý Chúa. Xin cảm tạ Chúa đã ban cho tôi đức tin. Hơn bao giờ hết, Đức Mẹ đang là điểm tựa êm đềm cho tôi. Mẹ luôn giáo dục người con yếu đuối của mẹ bằng tình mẹ bao la.
6.
Đón nhận bình an và yêu thương, rồi cho đi bình an và yêu thương, đó là điều tôi đã ngỡ ngàng nhận ra nơi rất nhiều người gần xa. Họ là gương sáng cho tôi. Chúa làm nơi họ những sự lạ lùng. So sánh mình với họ, tôi mới thấy tôi quả là rất nghèo về đạo đức. Nhận thức được điều đó là một ân huệ Chúa ban cho tôi. Từ đó, tôi nhận ra điều này: Tôi không là người dạy dỗ, cho bằng là người cần phải học thêm mãi. Những người dạy tôi có thể là những người rất nghèo, rất khổ.
Họ làm chứng cho mầu nhiệm thánh giá dạt dào tình Chúa xót thương dành cho những kẻ yếu hèn tội lỗi, trong đó có tôi. 7. Với chút chia sẻ trên đây, tôi xin thân ái cảm ơn hai Đức cha và tất cả cộng đoàn.
Đặc biệt, tôi xin cám ơn Đức cha cố Micae Nguyễn Khắc Ngữ. Nhớ về ngài, là nhớ tới một cụ già sống nghèo, luôn vâng phục ý Chúa, tay lúc nào cũng cầm tràng hạt Mân Côi, sẵn sàng cho đi bình an và yêu thương tới bất cứ ai, mặc dầu bản thân ngài mang nhiều đau đớn. Ngài đau cái đau của đoàn chiên, Ngài đau thay cho đoàn chiên.
8. Đời tôi không còn hoạt động được gì nữa. Chỉ ở một chỗ. Có thể thành một gánh nặng cho chính mình và cho nhiều người. Dầu vậy, tôi vẫn vâng theo ý Chúa, hết lòng tin tưởng ở lòng Chúa xót thương. Xin cảm tạ Chúa hết lòng. Cũng xin tận tình cảm ơn anh chị em đã không ngại nâng đỡ tôi.
9.
Càng ngày tôi càng hiểu thêm lời Chúa Giêsu phán xưa:
“Thầy để lại bình an cho anh em. Thầy ban cho anh em một sự bình an, không như thế gian ban tặng” (Ga 14,27).
Kinh nghiệm đang giúp tôi thêm tin vào Chúa. Chúng ta hãy cầu nguyện nhiều cho Hội Thánh và cho Quê Hương yêu dấu chúng ta n