Những ngày tiếp theo ngày sinh của Chúa Giêsu cũng là đến ngày lễ theo truyền thống của Cựu Ước, tám ngày sau đó Hài Nhi đã được đặt tên, tên của Ngài là Giêsu. Ngài được dâng hiến trong đền thờ giống như bất cứ đứa con trai đầu lòng nào của Israel. Trong dịp này, một cuộc gặp gỡ phi thường đã diễn ra, vừa cùng với Hài Nhi đến trong đền thờ, Đức Mẹ và Thánh Giuse đã gặp cụ già Simêon – một người công chính hằng trông đợi Đấng Cứu Thế đến.
Cụ Simeon đã vui mừng hoan hỷ bồng ẵm Hài Nhi Thánh và cất lên lời Ca Tụng Thiên Chúa: “Lạy Chúa, giờ đây xin để tôi tớ Chúa được ra đi bình an theo như lời Chúa hứa, vì chính tôi tớ Chúa đã thấy ơn cứu độ mà Ngài đã chuẩn bị trước mặt muôn dân. Ðó là ánh sáng soi cho dân ngoại, là vinh quang của Israel dân Ngài. Đó quả thực là những lời thật ý nghĩa, sâu sắc và mang tầm vóc lớn lao, nói lên sứ mệnh và địa vị cao trọng của Hài Nhi Giêsu.
Nhưng sau đó, chúng ta cùng nghe lời Cụ Simeon nói với Đức Maria về Hài Nhi: “Con Trẻ này sẽ là duyên cớ cho nhiều người Israel phải vấp ngã hay được chỗi dậy, Con Trẻ là dấu hiệu bị người đời chống đối, và chính là một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn Bà. Ngõ hầu những ý nghĩ thâm tâm nhiều người sẽ lộ ra”. Đức Maria hằng ghi nhớ những lời ấy trong lòng và suy niệm nhiều. Chắc chắn trong suốt những tháng năm đồng hành bên Người Con chí ái, Mẹ vẫn hằng suy đi nghĩ lại về những lời ấy. Những lời này đã tiên báo về hành trình Cứu Độ đầy truân chuyên của Hài Nhi là chính Ngôi Lời Nhập Thể.
Vì sứ mệnh đem ơn Cứu Độ, Hài Nhi Thánh chắc chắn phải chịu những bách hại, những hy sinh và từ bỏ quên mình. Thật vậy, không bao lâu sau khi Hài Nhi Giêsu được sinh hạ thì tính mạng của Hài Nhi Giêsu đã bị đe dọa. Vua Hêrôđê ra lệnh tàn sát tất cả các trẻ em dưới hai tuổi ở vùng Belem để truy diệt vị Vua tương lai này. Ngay khi còn non nớt mới sinh, Hài Nhi Thánh đã phải cùng với cha mẹ đi trốn bên Ai Cập.
Giữa cảnh buồn thảm và trốn chạy đó, chắc chắn nói lên sứ vụ đầy truân chuyên của Hài Nhi. Và như vậy, việc gắn liền ngày kỷ niệm sinh nhật trên trời của Têphanô – Vị tử đạo tiên khởi mang nhiều ý nghĩa. Đó là một sự dấn thân, một sự đồng cảm và hòa mình vào với chương trình Cứu Độ của Thiên Chúa. Qua Ngôi Lời Nhập Thể, Thiên Chúa muốn con người cộng tác vào chương trình Cứu Độ của Người.
Thánh Têphanô là một trong số bảy vị phó tế đầu tiên được các tông đồ tuyển chọn và trao cho trách nhiệm quản trị các tài sản cùng giúp đỡ các quả phụ trong Giáo Hội sơ khai. Ngài là một người đầy Thánh Thần và nhiệt thành rao giảng Tin Mừng của Chúa Giêsu, Ðấng Cứu Độ muôn dân mà người Do Thái hằng mong đợi. Nhờ Thánh Linh soi dẫn, ngài đã nói lên những lời khôn ngoan khiến đối phương phải im tiếng. Tê-pha-nô là vị chứng nhân Tin Mừng của Chúa, nên toàn thể cử tọa trong Thượng Hội Ðồng Do Thái đều nhìn thẳng vào Ông Tê-pha-nô, và họ thấy mặt Ông giống như mặt thiên sứ (Cv 6, 15). Ðược đầy Thánh Thần, ông đăm đăm nhìn trời, thấy vinh quang Thiên chúa, và thấy Ðức Giêsu đứng bên hữu Thiên chúa. Ông nói: “Kìa, tôi thấy trời mở ra, và Con Người đứng bên hữu Thiên Chúa” (Cv 7, 55-56). Thay vì mau mắn đón nhận lời loan báo của thánh nhân, người Do Thái đương thời lại tức giận rồi vu khống cho ngài tội phạm thượng chống lại Môisen và Thiên Chúa. Họ đã dẫn ngài ra ngoài thành rồi ném đá cho đến chết. sách Tông đồ Công vụ đã thuật lại: “Họ ném đá Ông Tê-pha-nô, đang lúc Ông cầu xin: “Lạy Chúa Giêsu, xin nhận lấy hồn con” (Cv 7, 59).
Khi tưởng niệm việc tử đạo vị thánh tiên khởi của Giáo Hội, chúng ta được mời gọi suy nghĩ và ý thức về hành trình ơn gọi làm Kitô hữu của chúng ta. Đó là hành trình bước theo Chúa Giêsu qua từng giai đoạn của cuộc sống Người. Noi gương vị tử đạo tiên khởi của Giáo hội, chúng ta tập cho mình cách sống trung kiên đến cùng trong sứ mệnh làm chứng cho Chúa.
Lạy Chúa, thánh Tê-pha-nô, vị tử đạo đầu tiên đã biết cầu nguyện cho những kẻ bách hại mình như Chúa Kitô dạy. Hôm nay, mừng thánh nhân được rước về trời, chúng con nài xin Chúa ban ơn để chúng con hằng noi gương thánh nhân để lại mà yêu thương ngay cả địch thù. Amen.