Các người chăn heo chạy trốn về thành, báo tin ấy và nói về các người bị quỷ ám. Thế là cả thành kéo ra đón Chúa Giêsu. Khi gặp Người, họ xin Người rời khỏi vùng của họ.
Suy niệm
Trong thời gian rao giảng Tin Mừng, Đức Chúa Giêsu tỏ bày sứ vụ cứ thế của Người bằng cách dùng uy quyền trục xuất qủy để cúu con người.
Qua bài Tin Mừng hôm nay đã bày tỏ tình thương của Thiên Chúa đối với con người, Ngài luôn quan tâm đến tất cả mọi người, cách riêng với người đau khổ, bệnh tật và tội lỗi.
“Người bảo đi đi!…” Chúa tỏ quyền trên mọi tạo vật và trên cả qủy, khiến ma qủy phải khiếp sợ và vâng phục Người.
“các người chăn heo chạy trốn vào thành”. Dân chúng hoảng sợ vì thấy người bị thần ô uế ám đã được khỏi và tỉnh táo như nguời bình thường. Đây là thái độ hoảng sợ của một thụ tạo đứng trứơc thần linh, và đây cũng là sự hoảng sợ của con người đứng trước uy quyền cao cả của Thiên Chúa, và đối với lương dân ở đây thì họ hoảng sợ vì họ chứa thấy, chưa hiểu, chưa nhận ra uy quyền của Đức Giêsu. Cũng tương tự như người đau mắt thì sợ ánh sáng chói chang của mặt trời.
“họ nài xin Người rời khỏi vùng đất của họ” Sự hiện của Chúa Giêsu là một ân huệ lớn lao. Nhưng dân chúng không nhận ra, nên họ muốn Người rời khỏi vùng đất của họ để trả lại nếp sống bình yên của họ.
Dù Chúa Giêsu có cố ý hủy diệt bầy heo thì cũng không ai phản đối Ngài được. Chắc chắn không bao giờ chúng ta so sánh giá trị một bầy heo với giá trị một linh hồn bất diệt của con người được.
Những người chăn heo chạy về thành phố thuật lại việc đã xảy ra, kết của là dân chúng xin Chúa ra khỏi xứ họ. Ở đây tính vị kỷ của con người được biểu lộ rõ ràng hơn hết . Đối với họ, hai người được phục hồi lý trí chẳng có gì quan trọng, điều quan trọng đối với họ là bầy heo đã chết. Còn chúng ta phản ứng thế nào trước sự cứu giúp kẻ khác chỉ vì sự giúp đỡ làm giảm bớt những quyền lợi cá nhân chúng ta.
Một ngày kia, con lừa của bác nông dân sẩy chân ngã xuống cái giếng bỏ hoang. Con vật kêu lên thảm thiết nhiều giờ liền trong lúc chủ của nó nghĩ xem nên làm gì để cứ con lừa lên… Cuối cùng, ông quyết định rằng, vì con lừa cũng già rồi, và cái giếng thì đằng nào cũng phải lấp, nên sẽ có cách để không bận tâm đến con lừa nữa.
Ông mời hàng xóm đến giúp ông. Mỗi người cầm một cái xẻng, xúc đất đổ vào giếng. Nhận ra sự thật phũ phàng, con lừa rên rĩ thảm thiết. Sau khi hứng những xẻng đất đầu tiên, nó hoàn toàn tuyệt vọng – nhìn lên với đôi mắt đầy ai oán … Chỉ đến khi đất đã ngập đến gần hết chân, nó mới bừng tỉnh, nó cảm nhận điều gì đang và sẽ xảy đến với nó. Nó không nhìn lên nữa mà cố gắng xoay xở để trồi lên. Bác nông dân và mọi người chăm chú nhìn xuống giếng, họ kinh ngạc trước những gì đang diễn ra. Cứ mỗi xẻng đất đổ lên lưng, con lừa lại lắc mình cho đất rơi xuống chân và bước lên lớp đất ấy. Cứ thế, từng xẻng đất, rồi từng lớp đất. Và chẳng bao lâu, chú lừa đã có thể bước lên miệng giếng, mệt nhọc chạy ra ngoài trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Bài học áp dụng
Cuộc sống có thể sẽ đổ lên bạn nhiều thứ khó chịu, thử thách – và cả những sai lầm do chính bạn gây ra. Bí quyết nằm ở chỗ, bạn không chôn vùi bởi những khó chịu, mà nhìn những giá trị đích thực của nó.