“Đến kỳ hạn, ông sai đầy tớ đến với tá điền thu phần hoa lợi vườn nho. Nhưng những người này bắt tên đầy tớ đánh đập và đuổi về tay không. Ông lại sai đầy tớ khác đến với họ. Người này cũng bị chúng đánh vào đầu và làm sỉ nhục. Nhưng người thứ ba thì bị chúng giết. Ông còn sai nhiều người khác nữa, nhưng kẻ thì bị chúng đánh đập, người thì bị chúng giết chết.
“Ông chỉ còn lại một cậu con trai yêu quý cuối cùng, ông cũng sai đến với họ, ông nghĩ rằng: 'Chúng sẽ kiêng nể con trai ta'. Nhưng những tá điền nói với nhau rằng: 'Người thừa tự đây rồi, nào ta hãy giết nó và cơ nghiệp sẽ về ta'. Đoạn chúng bắt cậu giết đi và quăng xác ra ngoài vườn nho. Chủ vườn nho sẽ xử thế nào? Ông sẽ đến tiêu diệt bọn tá điền và giao vườn nho cho người khác. Các ông đã chẳng đọc đoạn Thánh Kinh này sao: 'Tảng đá những người thợ xây loại ra, trở thành đá góc tường. Đó là việc Chúa làm, thật lạ lùng trước mắt chúng ta' ". Họ tìm bắt Người, nhưng họ lại sợ dân chúng. Vì họ đã quá hiểu Người nói dụ ngôn đó ám chỉ họ. Rồi họ bỏ Người mà đi.
Suy niệm
Trong khi rao giảng Tin Mừng Nước Thiên Chúa, thấy những người lãnh đạo Do Thái cứng lòng tin và thường tìm mọi cách để bắt bẻ và chống đối, Chúa Giêsu đã dùng dụ ngôn để giảng dạy nhằm cảnh giác và kêu gọi họ sám hối.
Chúa Giêsu dùng dụ ngôn để tấn công những nhà lãnh đạo Do thái, những người được Chúa trao cho nhiệm vụ săn sóc vườn nho của Ngài, nhưng họ đã không chu toàn trách nhiệm. Qua dụ ngôn này, Chúa Giêsu muốn các vị lãnh đạo Do thái thời đó hiểu rằng giai đoạn mới trong lịch sử cứu độ đã bắt đầu và không còn ngược lại được nữa; lòng độc ác của những tá điền không thể phá hủy chương trình hành động của Thiên Chúa, Ðấng nhân từ, kiên nhẫn, nhưng cũng rất công bằng và đòi hỏi sự cộng tác của con người.
Nước Israel được sánh ví như vườn nho của Thiên Chúa. Đây là một hình ảnh quen thuộc đã được các tiên tri nói đến: “Vườn nho của Thiên Chúa là nhà Israel.” (Is 5,7).
Mỗi vườn nho ở Palestine đều có hàng rào đề đề phòng trộm cắp và heo rừng vào phá phách; cũng có hầm để ép rượu. Cái tháp trong khu vườn dùng để làm chòi canh gác khi đến mùa nho chín và làm chỗ trú cho những người làm việc trong vườn nho.
Nước Israel là xứ hay có chiến tranh loạn lạc, vì thế chủ vườn thường đem đất đai của mình cho thuê mướn. Tiền cho mướn được trả bằng ba cách : có thể được trả bằng tiền mặt, bằng số hoa trái nhất định hoặc bằng số bắch phân của hoa lợi thu được.
Tin Mừng hôm nay nói về vườn nho của Chúa được trao cho các tá điền để làm sinh lợi thêm những hoa trái mới. Vườn nho cũ là Israel đã được Thiên Chúa chọn làm dân riêng, nhưng những kẻ có trách nhiệm chăm sóc vườn nho ấy đã không chu toàn bổn phận của mình; còn vườn nho mới chính là Israel mới, tức Giáo Hội đã được Chúa Giêsu thiết lập và trao cho những tá điền mới.
Sự tin cậy của Thiên Chúa nơi con người : chủ vườn nho khi đã trao vườn nho cho kẻ trồng nho mướn, ông không đứng đó canh họ như một vị cảnh sát, nhưng ông ra đi để họ tự giác làm việc. Thiên Chúa luôn tôn trọng con người, trao phó cho họ công việc của Ngài. Mỗi một công tác chúng ta nhận được đều bởi Chúa trao, chúng ta phải cố gắng chu toàn.
Sự nhẫn nại của Thiên Chúa : ông chủ sai hết người này đến người khác đến với họ, họ đều đánh đập và giết chết, nhưng ông không báo thù họ. Trái lại ông cho những người trồng nho hết cơ hội này đến cơ hội khác để đáp ứng đòi hỏi của ông. Thiên Chúa nhẫn nại trước tội lỗi của con người và cho con người cơ hội để ăn năn hối cải.
Sự phán xét của Thiên Chúa : cuối cùng chủ vườn lấy lại vườn nho và trao cho người khác canh tác. Sự phán xét nghiêm khắc nhất là khi Thiên Chúa lấy khỏi chúng ta những công tác Ngài muốn chúng ta làm. Một người sẽ bị chìm xuống thấp nhất khi người đó trở nên vô dụng đối với Chúa.
Cái chết của người con của ông chủ vườn nho thoạt xem ra là kết quả của lòng thù ghét của con người đối với Thiên Chúa. Như những tá điền muốn giết người con được sai đến để cướp vườn nho khỏi tay ông chủ, những kẻ thù nghịch Thiên Chúa cũng muốn loại bỏ Chúa Giêsu, Con Một Thiên Chúa, để tự do làm chủ vận mệnh nhân loại. Qua hình ảnh tảng đá xây đã trở nên đá tảng góc tường, Chúa Giêsu mở ra chìa khóa để con người có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa liên hệ đến việc cứu chuộc của Ngài.
Trước đây, có một người đã nhìn vào lịch sử nhân loại và đưa ra những con số đáng để ta suy nghĩ như sau : Từ năm 1496 BC – 1861 AD, trong 3358 năm, trên thế giới đã có 227 năm hòa bình và 3130 năm chiến tranh. Như vậy, cứ 13 năm chiến tranh mới có một năm hòa bình. Trong 3 thế kỷ 16, 17 và 18 đã có 286 cuộc chiến xảy ra ở Au châu. Từ năm 1500 BC–1860 AD đã có hơn 8000 hiệp ước về hòa bình được ký kết.
Nhìn vào thời đại hôm nay, Đức Thánh Cha Gioan–Phaolô II đưa ra nhận định : “Thế kỷ 21 sẽ được coi như là thời đại mưu sát khổng lồ sinh mạng con người.”
Bài học áp dụng
Vườn nho mà Chúa giao cho tôi là những khả năng mà Ngài ban. Lẽ ra tôi phải dùng chúng để phục vụ người khác. Nhưng tôi có khuynh hướng giữ chúng làm của riêng cho mình. Tôi dùng chúng một cách ích kỉ. Không phục vụ ai cả. Hãy coi chừng Chúa sẽ lấy lại vườn nho mà trao cho người khác.
Công việc chăn sóc vườn nho của Chúa không phải chỉ dành riêng cho một tầng lớp nào mà là cho tất cả mọi người. Những con số vừa nêu trên cho thấy mỗi người chúng ta cần phải dấn thân hơn nữa trong vườn nho của Chúa. Tôi đã làm gì để chu toàn trách nhiệm ấy ?
“Phúc thay ai xây dựng hòa bình,
vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa.” (Mt 5,9).
Lạy Thiên Chúa là Cha hằng hữu, Chúa đã tạo dựng chúng con theo lòng nhân hậu vô biên của Chúa, xin Chúa hãy dùng cuộc đời chúng con theo ý Chúa, để sinh hoa lợi cho vườn nho của Chúa là Giáo Hội chúng con. Amen.