1. Trước hết, tôi xin thân ái cảm ơn Đức cha Giuse, Giám mục chánh tòa Long Xuyên. Ngài đã có nhã ý tạo nên bầu khí thân mật tại đây lúc này, để gia đình giáo phận cùng với tôi mà tạ ơn Chúa.
2. Sau là tôi xin lợi dụng cơ hội hiếm hoi này, để chia sẻ với anh chị em về cuộc đời 65 năm linh mục và 45 năm Giám mục của tôi.
3. Tôi xin rất vắn gọn.
Trước ngày thụ phong linh mục, tôi đã xin rút lui, nhưng không được.
Trước ngày thụ phong Giám mục, tôi cũng đã xin rút lui, nhưng không được.
4. Tôi thấy vâng phục thánh ý Chúa là điều không dễ.
Nên, suốt bằng ấy năm dài, tôi thường cầu nguyện bằng lời Thánh vịnh: “Lạy Chúa, xin đừng bỏ rơi con” (Tv 26,6). Nhất là khi tôi chẳng có gì dâng lên Chúa ngoài tấm lòng tan nát ăn năn.
Đang khi đó, sức mạnh của Ác thần là rất mạnh. Mà tôi chỉ là chiếc bình sành dễ vỡ.
5. Nỗi lo nhất của tôi trong những năm qua về giáo phận là yêu thương bình an và hiệp nhất.
Không phải chỉ lo, mà còn phải làm. Làm mới thấy yêu thương bình an và hiệp nhất là những chuyện không dễ dàng. Tôi đã có những lỗi lầm và thiếu sót. Nhưng Chúa Giêsu thương xóa tội và chữa lành cho tôi. Đúng như thánh Gioan Baotixita đã loan báo về Chúa Giêsu là Đấng xóa tội trần gian (Ga 1, 29).
6. Cho đến hôm nay, tôi thấy Chúa đã xót thương tôi. Được Chúa xót thương, tôi dần dần nhìn những người khác cũng bằng cái nhìn xót thương. Giáo phận cũng đã nâng đỡ tôi bằng nhiều cách xót thương. Một trong những yếu tố làm nên hạnh phúc của tôi là thấy nhiều người biết hối cải và đã gặp được Chúa.
7.
Những ngày còn lại của tôi sẽ là thời gian cùng với Hội Thánh, mà “tỉnh thức và cầu nguyện, trong sám hối và tín thác.” (Mt 14,38). Vì tình hình sẽ rất khó khăn.
Một lần nữa, xin hết lòng cảm ơn các Đức cha và tất cả mọi người đã và đang xót thương tôi. Trong sự che chở nâng niu dịu hiền của Đức Mẹ Maria. Amen.