1. Tháng Tám có lễ trọng mừng kính Đức Mẹ hồn xác lên Trời.
Đây là dịp thôi thúc tôi cảm tạ Chúa một cách đặt biệt vì ơn Chúa ban cho tôi được Đức Mẹ nhận làm con yêu dấu của Mẹ.
2. Mẹ thân sinh của tôi hay kể lại cho tôi nghe, ngay khi tôi còn nhỏ, về một biến cố đã xảy ra cho mẹ, khi mẹ mang thai tôi.
Tối hôm đó, khi bố và mẹ đã lần chuỗi mân côi xong, thì hai người chuẩn bị ngủ. Riêng mẹ đọc kinh thêm một mình.
Bỗng mẹ thấy xuất hiện ngay bên giường mẹ một cây nến cháy. Rồi, sau đó là một cái ghế trống. Rồi, một lát sau là một người lạ mặc phẩm phục Giám mục ngồi vào ghế đó. Và rồi, một lát sau, Đức Mẹ hiện ra đứng đàng sau vị Giám mục, đặt tay trên vai vị Giám mục.
Cảnh đó kéo dài khá lâu. Rồi tan biến. Mẹ sửng sốt.
Ngay lập tức, mẹ kể lại cho bố nghe những gì mẹ vừa thấy. Bố tôi không tin.
3. Khi tôi lớn, mẹ vẫn kể cho tôi nghe chuyện đó. Mẹ nói mẹ chẳng hiểu chuyện đó có ý nghĩa gì. Mãi khi tôi được Chúa gọi thụ phong Giám mục, thì mẹ và tôi mới hiểu.
4. Riêng tôi, tôi hiểu là đời Giám mục của tôi sẽ rất gian nan. Nhưng hãy tin vào Đức Mẹ. Đức Mẹ sẽ dẫn dắt chở che. Dưới đây tôi xin được tâm sự vắn tắt.
5. Thực vậy, càng đi sâu vào cuộc đời Giám mục, tôi càng khám phá thấy cảnh gian nan của hành trình đời tôi.
Cái nặng nề nhất chính là sự yếu đuối của tôi. Càng ngày tôi càng nhận thấy mình là kẻ tội lỗi, là kẻ yếu đuối, là kẻ hèn mọn.
Xưa, thánh Phaolô Tông đồ đã thú nhận sự thực thê thảm này, đó là: “Sự thiện tôi muốn thì tôi không làm. Nhưng sự ác tôi không muốn thì tôi lại cứ làm.” (Rm 7, 19) “Tôi thực là một người khốn nạn” (Rm 7, 24).
Nay, tôi càng phải thú nhận như thế về tôi.
6. Càng đi sâu vào cuộc đời Giám mục, tôi càng thấy sự can thiệp của Đức Mẹ vào cuộc đời tôi là rất kín đáo.
Mẹ rất nhạy bén: Mẹ nhìn thấy thực xa, thực sâu về mọi tình hình. Mẹ nhẹ nhàng báo trước cho tôi. Nhiều lần tôi ngu dại, chủ quan, không vâng ý Mẹ, nhưng Mẹ vẫn tha thứ. Mẹ không nỡ bỏ rơi tôi.
Đức Mẹ đứng đàng sau tôi. Tôi không nhìn thấy Mẹ. Nhưng tôi vừa cảm thấy, vừa tin. Chính vì thế mà tôi cần cầu nguyện rất nhiều.
7. Càng đi sâu vào cuộc đời Giám mục, tôi càng thấy sự cầu nguyện của tôi trở nên hết sức tự nhiên, như hơi thở. Tôi vừa làm việc, vừa cầu nguyện. Tôi vừa nghe, vừa cầu nguyện. Tôi vừa tiếp xúc, vừa cầu nguyện. Lúc thức cũng cầu nguyện. Lúc ngủ cũng cầu nguyện. Tôi thường cầu nguyện cho những người khác, cho Hội Thánh, cho quê hương Việt Nam, cho giáo phận, cho địa phương của tôi.
8. Càng đi sâu vào cuộc đời Giám mục, tôi càng thấy sự cầu nguyện của tôi trở nên đơn sơ hơn. Có lúc lần chuỗi. Có lúc chỉ đọc một kinh “thánh Maria, Đức Mẹ Chúa Trời”. Có lúc chỉ là một lời kêu than: Mẹ ơi. Có lúc chỉ đơn giản ôm lấy tràng hạt.
9. Càng đi sâu vào cuộc đời Giám mục, tôi càng thấy những tước hiệu về Đức Mẹ được hiện lên với tôi một cách gần gũi, thân thương. Thí dụ tôi hay nhìn Đức Mẹ là Đấng an ủi kẻ âu lo, là nơi trú ẩn của những kẻ tội lỗi, là hy vọng của những người thất vọng.
Với những hình ảnh gần gũi như thế, Mẹ đi vào đời tôi, từng giờ, từng phút, từng giây, để giữ tôi luôn được luôn vững tin vào Chúa, giữa dòng đời chồng chất những niềm tin tan vỡ thảm thương.
10. Càng đi sâu vào cuộc đời Giám mục, tôi càng thấy tôi có bổn phận phải cảm tạ Chúa vì đã ban Đức Mẹ cho tôi. Đồng thời, tôi cũng càng thấy tôi có bổn phận phải kêu mời mọi người hãy tin tưởng, chạy đến với Đức Mẹ.
11. Chính lúc này, tôi xin phép nói lên điều, mà tôi coi như một sứ điệp, đó là:
Tình hình đang diễn biến rất phức tạp và nguy hiểm. Thế nào rồi ai cũng sẽ phải ra đi. Đi về cõi sau. Ở đó sẽ có thưởng có phạt. Sẽ có thiên đàng và cũng sẽ có hỏa ngục.
Muốn lên thiên đàng, thì hãy bám vào Đức Mẹ. Ngay bây giờ. Với tất cả niềm tin.
Ngay bây giờ. Kẻo sẽ quá muộn.
Ngay bây giờ, mỗi người chúng ta hãy nhờ Đức Mẹ mà cầu xin ơn hoán cải cho mình và cho mọi người.
12. Nếu làm như vậy, chắc chắn Chúa sẽ thương ban cho chúng ta niềm vui được Đức Mẹ dẫn dắt chở che.
13. Nếu làm như vậy, chắc chắn Chúa sẽ thương ban cho chúng ta niềm vui được cùng với Mẹ, mà hiệp nhất với Hội Thánh của Chúa, một Hội Thánh có nhiều thành phần, nhưng hiệp thông với nhau một cách chặt chẽ, tin tưởng, chan chứa tình thương.
14. Lúc này, từ thẳm sâu tâm hồn, tôi thưa với Chúa rằng: “Nếu Chúa muốn dùng con như một viên gạch nhỏ, sẽ được lát ở cuối nhà thờ, để mọi người bước lên đó, mà tiến lên bàn thánh, thì con xin cảm tạ ơn Chúa.”
Tạ ơn đó của tôi là một âm vang lời xin vâng của Đức Mẹ xưa. Mẹ sẽ giúp tôi vâng theo ý Chúa. Bất cứ sự gì Chúa muốn về tôi đều tốt lành. Mẹ sẽ giúp tôi xin vâng, trong tinh thần phó thác. Mẹ là mẹ của tôi sẽ dẫn dắt tôi về với Chúa là cha giầu lòng thương xót.
15. Mẹ là mẹ của chúng ta sẽ giúp cho chúng ta giữ vững niềm tin vào Chúa, khi mọi niềm tin khác đang trở thành mong manh, và theo nhau sụp đổ một cách thê thảm.
Lạy Mẹ, xin thương cứu chúng con!