1.
Đời tôi là một chuỗi dài những chia ly. Chia ly nào cũng đau buồn. Chia ly người thân, và nếu chia ly đó lại là cái chết của họ, thì đau buồn nơi tôi sẽ như vực sâu thăm thẳm.
2.
Trong nỗi đau buồn thăm thẳm ấy, tôi bám chặt lấy cuộc đời của họ. Cuộc đời của họ đã có tôi. Họ gánh trên vai bao vất vả nhọc nhằn, có thể nói là họ gánh những thùng mồ hôi và nước mắt.
3.
Điều quí giá nhất mà cuộc đời của họ đã để lại trong tôi, đó là niềm tin vào Chúa.
Chúa mà họ tin, chính là Đấng mà Kinh Thánh đã mạc khải, Hội Thánh đã dạy họ. Và chính họ đã được cảm nhận phần nào.
Có thể nói là đức tin của họ đã lan truyền sang tôi. Nói một cách khác, chính Chúa đã ban đức tin cho tôi, nhưng Chúa đã dùng gia đình tôi và những người thân của tôi, để đức tin đó thâm nhập vào tôi một cách từ từ.
4.
Từ từ, tôi nhận ra thân phận của mình là yếu đuối, đời mình là mong manh. Từ từ, tôi cảm nhận tôi có một Đấng thiêng liêng, quyền phép vô cùng, đã thương đến tôi. Người thương tôi một cách lạ lùng. Sau này, khi đọc Thánh Vịnh 103 (102), tôi thấy những lời sau đây của Vua Đavid, đã thực hiện nơi tôi.
“Như trời xanh trổi cao hơn mặt đất, tình Chúa thương kẻ thờ Người cũng trổi cao (11).
Như đông đoài cách xa nhau ngàn dặm, tội ta đã phạm, Chúa cũng ném thật xa ta (12).
Như người cha chạnh lòng thương con cái, Chúa cũng chạnh lòng thương kẻ kính tôn (13)”.
5.
Đời này, Chúa xót thương tôi một cách lạ lùng như thế. Để rồi, đời sau Chúa còn xót thương tôi một cách lạ lùng hơn thế. Bởi vì Chúa sẽ cho tôi được ở bên Chúa trên thiên đàng hưởng hạnh phúc vững bền đời đời kiếp kiếp.
6.
Tóm lại, Chúa mà tôi tin chính là Chúa tình yêu đầy lòng thương xót.
Tôi cảm nhận được tình Chúa xót thương tôi, qua bao lần Chúa đã tha thứ cho tôi, đã chữa lành tôi, đã cứu chuộc tôi, đã an ủi tôi, đã đổi mới tôi. Đặc biệt là biết bao lần Chúa đã thôi thúc tôi hãy biết quyên mình, để yêu thương phục vụ mọi người theo Lời Chúa dạy.
7.
Riêng tôi, mỗi lần thương nhớ những người thân đã qua đời, tôi thường cảm tạ và ngợi khen Chúa đã ban cho họ đức tin. Đức tin của họ rất đơn sơ, những mạnh mẽ và bao quát cả đời này lẫn đời sau. Nhờ đức tin ấy của họ, mà tôi được khích lệ trong việc tha thứ và trong việc cảm tạ Chúa mọi ngày, mọi giờ, mọi phút.
8.
Có một điều rất riêng tư, nhưng tôi cũng muốn chia sẻ ở đây, đó là sự tôi hay lo lắng về những yếu đuối, những lỗi lầm, những tội lỗi của tôi. Tính hay lo lắng đó thường làm nặng lòng tôi. Nhưng một người thân của tôi, là Đức cố Hồng y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, đã nhiều lần khuyên tôi không nên để mình nặng lòng về những yếu đuối của mình. Ngài hay quả quyết với tôi là những tội của tôi đã được Chúa tha, và một khi Chúa đã tha, thì Chúa quên rồi. Nghe lời khuyên của người bạn thân, rồi sực nhớ lại lời Thánh Vương Đavid nói:
“Như đông đoài cách xa nhau ngàn dặm. Tội ta đã phạm Chúa cũng ném thật xa ta”.
Tôi thiết nghĩ là theo gương Chúa, tôi cũng phải biết tha thứ cho chính bản thân mình, để rồi biết tha thứ cho những người khác.
9.
Qua những gì Chúa đã dạy tôi trên đây, tôi thấy đức tin chân chính bao giờ cũng tập trung vào Chúa là tình yêu thương xót. Vì thế, tội lỗi đúng là điều phải kết án, nhưng Chúa là tình yêu thương xót, muốn cứu con người khỏi tội lỗi, không phải bằng cách tìm kết án, những bằng cách xót thương tha thứ.
Là người được Chúa xót thương như vậy, tôi cũng phải xót thương người khác như Chúa xót thương tôi, Chúa xót thương một cách rất tế nhị, từng chi tiết nhỏ, xót thương phong phú và tha thiết từ trái tim mình.
10.
Trái tim quen dửng dưng, quen vô cảm trước những khổ đau của người khác, là một thực tế đau buồn, mà đạo đức và văn hóa đang kêu gọi phải quan tâm sửa lại.
Điều quan trọng trong đạo đức và văn hóa sống tình yêu thương xót, chính là chân thành nhận mình tội lỗi, nhất là tội lỗi vì thiếu yêu thương và khiêm nhường.
11.
Nhưng chân thành nhận mình thiếu sót về khiêm nhường và yêu thương là điều không dễ. Tôi có kinh nghiệm về điều đó. Phải có ơn Chúa, phải biết đón nhận ơn Chúa, chúng ta mới thấy được yêu thương và khiêm nhường vốn đi với nhau, và là những gì phải cầu nguyện và tỉnh thức mới có được.
12.
Quỉ Satan luôn tìm phá yêu thương và khiêm nhường bằng những cách tinh vi. Nên chúng ta phải đối phó bằng cầu nguyện và tỉnh thức như lời Chúa dạy.
13.
Cầu nguyện và tỉnh thức cũng còn là bầu khí cần thiết, để chúng ta biết đón nhận ơn được chia sẻ với những người đau thương.
Tôi có chút kinh nghiệm về vấn đề đó.
Khi những người thân của tôi rơi vào cảnh tang tóc đau thương, tôi biết đau cái đau của họ, đó là một ơn Chúa ban. Nhưng chia sẻ đó khiến tôi đau đớn.
Khi những người thân của tôi lại là những người xa lạ, nhưng tôi coi là thân thiết, rơi vào cảnh đau thương, tôi đau cái đau của họ, đó là một ơn Chúa ban. Chia sẻ đó cũng khiến tôi đau đớn rất nhiều.
Khi tôi đau đớn như vậy thì Chúa đến. Người đồng hành với tôi trong những cơn đau. Tôi được mạnh mẽ và ủi an. Từ đó, tôi hiểu rõ hơn về Thiên Chúa là tình yêu thương xót.
14.
Thánh Vương Đavid đã nói: “Như trời trổi cao hơn mặt đất, tình Chúa thương kẻ thờ Người cũng trổi cao” (103(102)).
Tôi thấy đúng là như vậy. Thiên Chúa từ trời cao đã bước xuống, để đồng hành với tôi khi tôi đau khổ, vì đau cái đau của người khác.
15.
Thực là một ơn quí giá, đưa tôi vào một đức tin nhiệm mầu, giúp tôi như nhìn thấy trời mở ra, để tôi nhận ra Thiên Chúa chính là tình yêu và biết bao người thân đang đợi tôi trên đó.
Với những gì đã xảy ra như thế cho tôi, tôi coi chia ly trong cái chết, tuy đau đớn, nhưng đầy hy vọng.
Tôi nói như Thánh Vương Đavid: “Chúc tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi, chớ khá quên mọi ân huệ của Người” (Tv 103(102)).
Và tôi thêm: Chúc tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi, chớ khá quên những người đã nâng đỡ kẻ hèn mọn này n
Long Xuyeân, ngaøy 7/01/2018