Xin Mừng của Chúa nhật XXVII hôm nay ghi lại việc các Tông đồ xin Chúa ban thêm lòng tin và việc Chúa Giêsu dùng dụ ngôn về người đầy tớ hèn kém hầu hạ ông chủ, để dạy cho các Tông đồ bài học khiêm nhường khi phụng sự Chúa trong nhiệm vụ rao giảng Tin Mừng. Và giờ đây chính Chúa đang nói với mỗi người Kitô hữu chúng ta và dạy chúng ta phải biết tự khiêm tự hạ trước mặt Thiên Chúa cũng như trước mặt anh chị em, trong mọi việc phải biết tín thác vào quyền năng của Thiên Chúa và đồng thời phải biết phụng sự Chúa trong tinh thần của một người đầy tớ hèn kém của Thiên Chúa. Nội dung của các bài Tin Mừng hôm nay làm nổi bật lên mối liên hệ giữa đức tin đối với con người gắn với các biến cố, sự kiện xảy ra trong cuộc sống. Khi con người thiếu lòng tin thì tư tưởng bên trong và hành động bên ngoài của họ cũng khác, họ cảm thấy trống rỗng và hụt hẫng trong mọi biến cố.
Trong bài đọc I Ngôn sứ Khabacúc đã cảm thấy đau khổ, bất lực, và khó khăn trước những thách đố của cuộc sống. Ông đã đánh mất đi niềm tin của mình với đối với Chúa, ông đã cảm thấy Chúa thật xa vời, ông đã không còn tin vào sự hiện diện của Chúa trong cuộc sống này nữa, đồng thời ông nhìn mọi sự, mọi biến cố dưới con mắt tiêu cực. Ông nhìn về chính mình nhiều hơn là nhìn về tha nhân hay nhìn lên Thiên Chúa, cho dù Chúa đã làm biết bao nhiêu điều lạ lùng trước mặt ông và cha ông. Nhưng họ nhìn mà chẳng thấy, nghe mà không hiểu. Cũng giống như các môn đệ, các ông đã sống mặt giáp mặt với Chúa đối diện với Chúa hằng ngày, thế nhưng họ đã không tin vào Chúa bao nhiêu, các ông thấy mình trống rỗng và không có phương hướng. Do đó các ông cảm thấy khó khăn khi đối diện với những thử thách, những sự dữ mà họ gặp phải trên đường theo Chúa.
Bài Tin Mừng của Chúa nhật XXVII, Đức Giêsu muốn cho chúng ta thấy hiệu lực rõ rệt của đức tin đích thực. Tin không phải chỉ là chấp nhận một số giáo điều, làm một số việc, mà nhìn nhận sự có mặt của một Người trong đời mình, đó là Chúa Giêsu, Đấng tuyệt đối, nắm trọn quyền trên tôi và tôi hoàn toàn thuộc về Ngài, vô điều kiện.
Như vậy, không có đức tin, không cậy dựa vào Thiên Chúa, chúng ta không thể làm được gì, đúng như Đức Giêsu đã nói: “Không có Thầy, anh em chẳng làm gì được” (Ga 15, 5). Nhưng nếu tin vào Thiên Chúa, ta sẽ có năng lực để làm được tất cả mọi sự, như thánh Phaolô đã từng cảm nghiệm: “Tôi có thể làm được tất cả nhờ Đấng ban sức mạnh cho tôi” (Pl 4, 13). Vì lúc đó, năng lực mà tôi sử dụng không phải đến từ bản thân bất lực của tôi, mà đến từ Thiên Chúa, nguồn của mọi sức mạnh trong vũ trụ, là Đấng “không có gì là không thể làm được” (Lc 1, 37). Lời Chúa rõ ràng như vậy, nên nếu chúng ta không có đủ năng lực, chính là vì chúng ta chưa có đức tin đích thực, mà chỉ có đức tin trên lý thuyết. nghĩa là ta chỉ chấp nhận là đúng những gì Chúa hay Giáo hội dạy, và ta chỉ tuyên xưng những điều đó ra ngoài miệng mà thôi, chứ chưa xác tín thật sự từ đáy lòng. Chỉ cần một chút thử thách là ta có thể nghi ngờ những điều đó ngay.
Trong lịch sử Giáo hội, các thánh đã làm những việc vĩ đại, nhưng cá nhân của các ngài chỉ là những con người như chúng ta thôi. Họ đã làm được vì họ đã tin. Đức Mẹ đã hiểu điều đó khi Ngài nói: “Chúa đã làm cho tôi những điều trọng đại” chứ không phải tôi. “Chúa đoái nhìn đến phận hèn tớ nữ của Ngài”. Đức tin bằng hạt cải là như thế, là cảm thấy mình nhỏ bé trong tay quyền năng của Chúa, trao phó cho Chúa tất cả và để Chúa sử dụng theo ý Ngài.
Quả thật, chính Chúa Giêsu đã đến giải thoát chúng ta khỏi ách nô lệ tội lỗi. Chúng ta chỉ được tự do khi chúng ta đi theo Ngài, vâng theo Ngài, và nếu chúng ta có làm được gì, thì cũng nhờ Ngài mà thôi. Chúng ta chỉ là “những đầy tớ vô dụng”; “Không có Thầy, chúng con chẳng làm được việc gì”. Thánh Phaolô đã kiệt lực vì Nước Trời, phục vụ Tin Mừng cho đến chết, nhưng cuối cùng ngài nhìn nhận: “Nhưng Tôi có là gì, cũng là nhờ ơn Thiên Chúa mà thôi” (1Cr 15, 10). Và chúng ta cũng có thể thêm: “Vì tôi chỉ là đầy tớ vô dụng thôi”. Càng ý thức mình nhỏ hèn Chúa mới sử dụng chúng ta để làm những việc trọng đại nơi “những đầy tớ vô dụng” đó: “Ví như Chúa chẳng xây nhà, thợ nề vất vả cũng là uổng công” (Tv 127, 1). Vì thế, chúng ta mãi mãi là những “đầy tớ vô dụng”. Hãy làm những gì chúng ta phải làm với tất cả tình yêu và phó thác cho Chúa, Ngài sẽ biến mọi cố gắng của chúng ta thành hồng ân.
Suy tư trên đây giúp hiểu rằng Đức Tin quả thật là một hồng ân cao cả. Hồng ân đến từ Thiên Chúa và được con người có lý trí có thiện chí chấp nhận với lòng tri ân thảo mến. Đó cũng là điều các tông đồ khiêm tốn thân thưa cùng Chúa Giêsu: “Xin Thầy ban thêm Đức Tin cho chúng con”. Đức Tin giúp đứng vững trong mọi ngan nguy thử thách hầu cho niềm hy vọng không bao giờ bị lung lay và lòng kính mến Chúa cũng không hề bị giảm sút. Đức Tin là trụ chống đỡ. Ngày hôm nay trong cuộc sống và trong khung cảnh xã hội đảo điên, lành dữ phân tranh, sự thiện bị đánh phá từ muôn phía, tín hữu Công giáo càng khẩn thiết van xin cùng Chúa Giêsu: “Xin Thầy ban thêm Đức Tin cho chúng con”.