Vào đầu 1998, thế giới điện ảnh Hollywood xôn xao bàn tán về cuốn phim mang tựa đề là “Titanic”. Đây là câu chuyện của suốt một thế kỷ qua người ta đã suy nghĩ và tìm lời giải đáp. Người ta đặt vấn đề làm sao con tàu Titanic tráng lệ và to lớn đến mực được coi như không thể bị nhấn chìm ấy lại chìm ngay trong chuyến hải hành đầu tiên.
Thoạt đầu, khi khởi công đóng chiếc du thuyền có kích thước dài 270 m, rộng 30 m và cao 22 m này, nhóm chủ tàu dự tính đó sẽ là con tàu vĩ đại, nó vượt qua mọi phong ba bão táp, đương đầu với mọi sóng gió dễ dàng, không thể chìm ngỉm được. Với thiết kế 8 tầng sang trọng, đầy đủ tiện nghi, có sân chơi thể thao, hồ bơi, rạp hát, nhà hàng, vườn hoa, phố shopping…du thuyền Titanic ấy bảo đảm dung chứa được đông đảo hành khách rong chơi lâu ngày trên biển cả.
Trong chuyến khởi hành đầu tiên, con tàu Titanic chở 2.224 hành khách, trong đó có không ít gia đình giàu có, nhưng cũng có cả những người di cư nghèo đang đi tìm "thiên đường" ở Mỹ. Theo thống kê, trên tàu gồm 324 hành khách hạng nhất, có cả ông John Jacob Astor là người giàu nhất thế giới hồi đó;, 285 người hạng hai, và 708 người hạng ba, cùng với thủ thủy đoàn . Thế nhưng, bất hạnh thay, con tàu kiêu hãnh đó lại bị nhấn chìm xuống Đại Tây Dương ngay trong chuyến ra khơi đầu tiên ấy, vào ngày 14/4/1912, mang theo sinh mạnh của 1500 con người xuống đáy biển.
Du khách lên tàu thường là những bậc vị vọng, danh giá, sang trọng, trưởng giả. Họ thừa tiền, dư bạc sẵn sàng “vung tay quá trán” mua cho được vé du lịch đắt tiền, để thoả mãn ham muốn hưởng thụ của con người. Vé bán ra cũng có nhiều loại, tiền nào của nấy: giới qúi tộc giàu sang ngồi khoang cao cấp hạng nhất, giới bình dân lê thứ chỉ mơ được tìm một chỗ nơi khoang dưới, trên du thuyền nỗi tiếng này là an phận lắm rồi. Tàu bắt đầu ra khơi, thủy thủ theo lệnh thuyền trưởng, khởi động máy móc nhịp nhàng đưa con thuyền rẽ sóng.
Lênh đênh trên dòng nước mênh mông, người người tham gia các lễ hội khác nhau được tổ chức trên tàu. Kẻ nghe hoà nhạc, người dạo mát dọc theo boong thuyền, nhóm casino tụm năm tụm ba thử tài đen đỏ, hạng người qúi tộc lại vui say bên dạ vũ tiệc tùng. Muôn tâm hồn như một, chỉ biết giết thời gian du lịch trên biển, bằng những niềm vui hợp sở thích với mình. Trời về đêm, các tài công luân phiên thay nhau điều khiển chiếc du thuyền êm ả.
Mải mê tự mãn với công trình vĩ đại của mình, con người đã quên mất sự cảnh giác và cẩn thận. Giữa màn đêm của biển cả, bất ngờ qua màn hình ở phòng chỉ huy, họ thấy một núi băng trôi ngầm, đối diện hướng con tàu đang tiến đến. Nhanh chóng xoay chuyển bánh lái, với sự chỉ huy của thuyền trưởng Smith, các thủy thủ vội đánh lái đưa thuyền ra khỏi khu vực nguy hiểm ấy. Tiếc thay, đã quá chậm trễ, du thuyền phải xuyên tảng băng mà lướt qua. Vết nứt con tàu lộ ra, dần dần bị thủng, nước biển tràn vào thuyền ào ạt. Chuông điện báo động, ai nấy vội vàng chạy nháo nhác tìm tàu cứu hộ, mong cứu lấy mạng sống mình.
Giữa cơn hốt hoảng sắp chết chìm, mỗi người phản ứng khác nhau: ban nhạc hoà tấu, chơi vẫn chơi tiếp tục; giới phụ nữ quý tộc cũng không hấp tấp, cứ mãi mê thu xếp đồ đạc, vàng vòng kim cương rực rỡ; nhóm tiện dân chen chúc tìm ca nô, dành quyền ưu tiên xuống tàu để tránh chết đuối… Phút nguy tử gần kề: không một ai Tỉnh Thức để cầu nguyện, để phó linh hồn chính mình, chuẩn bị cho sự ra đi vĩnh viễn dưới lòng biển cả. Con người vẫn bám trụ lấy những giá trị vật chất phù phiếm, bám níu lấy mạng sống của mình giữa một hy vọng vô cùng mong manh. Giữa biển khơi muôn trùng sóng, con tàu kiêu hãnh đầy thách thức ấy lại vật vã để chống lại sự tan vỡ, như một con vật đang quằn quại trước một thảm hoạ khủng khiếp mà nó không bao giờ lường tới.
Có người đã đặt một câu hỏi đáng để ta phải suy nghĩ, rằng: “Giả như bạn có mặt trên du thuyền Titanic ngày hôm ấy, bạn có tiếp tục vui chơi, khiêu vũ, tiếp tục thu vén cất trữ bạc tiền,… khi biết rằng tàu sắp chìm và mạng sống mình cũng chẳng giữ được không?”. Câu nói đó làm cho ta nghĩ lại lời của Chúa Giêsu đã cảnh báo trong Tin Mừng: “Anh em hãy coi chừng, hãy tỉnh thức, vì anh em không biết khi nào ngày ấy, giờ ấy sẽ đến”. Đúng vậy, con người chìm đắm trong những hưởng thụ, những xa hoa tráng lệ của vật chất hay những thú vui, họ đã quên mất Thiên Chúa mới là Đấng làm cho họ trở nên có, Thiên Chúa mới là Đấng họ phải cúi mình thờ lạy.
Trên con tàu ấy, người ta kiêu hãnh trứớc công trình vĩ đại của mình. Người ta thách thức quyền uy của Thiên Chúa. Người ta cho rằng mình đã loại được Thiên Chúa ra khỏi vận mệnh cuộc đời mình. Một sản phẩm vật chất, tuy đối với con người thì quả là vĩ đại, nhưng lấy đó để thách thức và phủ nhận Thiên Chúa, thì đó quả là một sai lầm lớn lao nhất đối với họ. Đến đây, ta nhớ lại câu chuyện người phú hộ trong Tin Mừng mà Chúa Giêsu nhắc tới. Ông chỉ lo tích trữ của cải, lo tìm hưởng thụ đời này. Nhưng chính Chúa Giêsu đã cảnh báo: nếu đêm nay Thiên Chúa gọi người về, thì những thứ người tích trữ thu vén đó, để lại cho ai. Đó là lời nhắc nhở, cảnh tỉnh làm lay động tâm hồn chúng ta.
Qua dòng lịch sử nhân loại, vẫn có những con người khi làm được điều gì thành công, hoặc những kẻ độc tài đang nắm giữ quyền hành, thường kiêu căng tự phụ, coi trời bằng vung, và vì quá tự cao, tự đại nên đã trở nên mù quáng, nhấn sâu chính mình vào thất bại và kéo theo nhiều người khác phải chết thảm!
Ta nhớ tới câu chuyện Thiên Chúa tạo dựng con người. Thiên Chúa ban cho con người được sống trong tình nghĩa mật thiết với Ngài, cho hạnh phúc viên mãn và tràn đầy. Nhưng vì tự cao, muốn coi mình ngang hàng với Thiên Chúa, con ngừời đã sa vào vòng tội luỵ, bất tuân và chống lại Thiên Chúa. Chính thách thức đầu tiên và nghiêm trọng này, đã đưa con người vào một lịch sử khác, của tội lỗi, đau khổ và sự chết.
Ta cũng nhớ lại câu chuyện về tháp Babel trong Kinh Thánh. Khi con người đã sinh sản nhiều trên mặt đất và đã đạt được những tiến bộ về kỹ thuật trong cuộc sống, họ liền nghĩ ra việc xây dựng một cây tháp cao, có ngọn vươn tới tận trời xanh. Đó là việc làm tự mãn, để khoe khoang và tự phụ về tài trí của mình. Nhưng rồi đó là sự thách thức cơn thịnh nộ của Thiên Chúa, Ngài phạt làm cho ngôn ngữ họ nên bất đồng, chẳng ai bảo được ai, bởi không cùng một tiếng nói nữa, không thể hiểu nhau nữa, trở nên lộn xộn và chẳng ai chịu nghe ai, thế là tan nát công trình và phân tán mỗi người mỗi ngả trên khắp mặt đất này.
Trong dòng lịch sử nhân loại, có biết bao người đã tự mãn về chính mình, đã nuôi tham vọng bá chủ thế giới. Chẳng hạn, chỉ vì tham vọng muốn bá chủ Âu Châu và thiết lập thuyết Quốc Xã Đức mà Hitler (1889-1945) và quân của ông đã gây ra cuộc chiến tranh thảm khốc từ 1939-1945 đã giết hại hàng triệu sinh linh, tàn phá bao công trình kiến trúc ở Âu Châu. Đó là những sự thách thức uy quyền của Thiên Chúa. Kết cục họ cũng tan tành sự nghiệp mà trở về với cát bụi, để rồi kéo bao người lâm vào thảm hoạ diệt vong, để lại muôn nỗi oán hận cho con người. Những tiếng tung hô “vạn, vạn tuế”, “muôn năm” đã trở nên vô nghĩa với họ.
Trở lại câu chuyện con tàu Titanic, một điều ấn tượng đọng lại trong ta, là về những nhạc công trên con tàu ấy. Khi thảm hoạ chưa xảy đến, có lẽ họ cũng cử những ca khúc hoành tráng và kiêu hãnh. Điều đặc biệt, mà người ta phải nhớ và nhắc tới mãi, là lúc con tàu sắp chìm. Những ngừơi nhạc công đã mạnh dạn cất lên những bài ca thật hùng tráng, nhưng không phải sự kiêu hãnh ca ngợi con người nữa, mà là bài ca hướng về Thiên Chúa, mang tên “Nearer, My God, To Thee” (tạm dịch “Càng gần Chúa hơn”). Phải chăng đó là giây phút con người biết quên mình đi mà hướng tới Thiên Chúa.
Ngày nay Thiên Chúa vẫn không ngừng hiện diện, đồng hành trong cuộc sống con người. Con ngừời phải luôn nhắc nhớ mọi sự không gì có thể nằm ngoài sự quan phòng của Thiên Chúa. Thảm hoạ Titanic trong suốt 100 năm qua vẫn luôn là bài học lớn nhắc nhở con người, qua mọi thời đại. Thiên Chúa là căn nguyên và là chủ của vạn vật. Những thành tựu của con người chỉ làm tôn thêm vẻ huy hoàng mà vũ trụ Thiên Chúa đã dựng lên. Ta được mời gọi trung thành cộng tác với ơn Chúa, cùng với Người xây dựng trái đất này, trong tinh thần khiêm nhu và tạ ơn trong mọi hoàn cảnh. Thiên Chúa vẫn không ngừng tỏ mình ra cho ta qua những dấu chỉ của thời đại. Ta được mời gọi hãy mau mắn tỉnh thức để nhận ra dấu chỉ Thiên Chúa gửi đến trong cuộc đời./.