Mùa Noen lại đến, với cuộc đời tha hương như tôi, sẽ mang nhiều nỗi nhớ thương về quá khứ. Và vì cuộc sống của tôi có quá nhiều thay đổi, nên đôi khi cũng mang đậm vẻ buồn và luyến tiếc. Tiếc một khoảng thời tuổi trẻ đi hoang, tiếc những cơ hội làm đẹp thêm cho cuộc đời đã đánh mất... Và Giáng sinh năm nay, trong tôi gợi lại một nỗi xót xa muộn màng đã mười năm trôi qua.
Phải, đã đúng mười năm rồi, bằng chứng là con gái đầu lòng của tôi, nay đã được mười tuổi.
Ngày ấy tôi ở Phnôm Pênh, thủ đô của đất nước chùa tháp. Những ngày đầu khó khăn tìm kiếm việc làm, chúng tôi được mọi người chỉ bảo nên mở một lớp dạy trẻ em tiếng Việt ở khu xóm người Việt Nam nghèo tại Phnôm Pênh. Và chúng tôi đã làm. Tiền thu học phí không đáng kể, chỉ đủ chợ búa đạm bạc thời ấy. Nhưng các em nhỏ thì rất phấn khởi vì được chúng tôi dạy biết chữ.
Các em thật hồn nhiên vô tư, không mơ ước cao xa nhiều, chỉ muốn biết chữ, biết làm toán để “mai mốt buôn bán tính tiền phụ cha mẹ”, một ước muốn thật nhỏ nhoi. Cũng có vài em thật sự hiếu học mà không có tiền, chúng tôi cũng không thu học phí. Thương các em hầu hết là nghèo khổ, bữa cháo bữa rau, tập vở quần áo cũng chẳng mấy được lành lặn, mà thèm được đi học. Chúng xem thầy cô (chúng tôi) như ân nhân, bấu víu để kiếm chút chữ làm hành trang cho tương lai không mấy gì sáng sủa.
Nhưng chỉ sau vài tháng, chúng tôi đóng cửa lớp học vì kiếm được việc làm tốt ở một công ty nước ngoài. Bao nhiêu quyến luyến của học trò với các bậc phụ huynh ở cái xóm nghèo khổ tha hương ấy không thể giữ chân chúng tôi lại được. Cơm, áo, gạo tiền đã kéo chúng tôi ra đi. Đồng lương chúng tôi kiếm được gấp hàng trăm lần nếu chúng tôi dạy cho những đứa trẻ ấy.
Dòng đời trôi thấm thoát biết bao thay đổi. Chúng tôi ngụp lặn trong những toan tính của đua tranh, làm giàu, địa vị... để cuối cùng chia tay nhau mỗi người một ngả. Với những bàn tay trắng và còn thêm một đống những khoản nợ nần đáng sợ, mối quan tâm đến những gì xung quanh dường như đã ngủ trong tôi từ lúc nào, mà bản thân thì nào cũng có thành công?
Tôi cám ơn Thượng đế, Ngài đã tha thứ cho tôi những sai lầm trong quá khứ, ban lại cho tôi một tình yêu, một gia đình mới tràn đầy hạnh phúc mà tôi đang có bây giờ. Nhưng từ sâu thẳm tâm hồn, sự hối hận luôn hiện về. Mười năm rồi đã trôi qua, các em nhỏ của tôi ngày ấy bây giờ đã mười tám, đôi mươi. Tôi không dám muốn biết bây giờ các em đang làm gì, sống ra sao? Có đứa đang chật vật với mưu sinh, chồng con, tay xách tay bồng buôn gánh bán bưng nơi đầu chợ cuối xóm không chừng. Cũng có đứa sẽ vào tù ra khám vì thiếu hiểu biết, không nghề ngỗng, chữ nghĩa... Có phải chính tôi cũng có một phần trách nhiệm hay không, nếu ngày ấy tôi không màng công danh mà ở lại đam bạc để dìu dắt các em?
Giáng sinh về, Thiên Chúa là tình yêu thương, và Ngài cũng nhắc nhở lại những thiếu sót trong cuộc đời tôi. Đã bốn năm, tôi sống tại nơi đầy đủ này, mỗi lễ Noen, chồng tôi chuẩn bị cho các con bao nhiêu món quà đắt tiền mà chúng ước, chẳng ngần ngại. Tôi bùi ngùi lắm mỗi khi nghĩ lại các em nhỏ nơi quê hương tôi một thời sinh sống. Các em rách rưới chẳng có thứ gì. Giáng sinh, quà và ông già Noen là những gì đó thật xa xôi. Tình cảm trong tôi thật lẫn lộn, có những lúc tôi tưởng mình như là Mẹ của chính các em ấy, chứ chẳng riêng gì hai đứa con bé bỏng của tôi. Và Chúa, Ngài thật nhiệm mầu, Ngài biết rõ nỗi lòng của tôi, nên vào năm nay, tôi biết có một người, một người có trái tim thật nhiệt nồng, ít ra là hơn tôi. Đó là chị Phượng, một người hiện ở cái xóm nghèo của tôi năm xưa ấy. Chị đã vượt trên tất cả những khó khăn rẫy đầy của cuộc sống tha hương, nâng đỡ và dẫn dắt các em nhỏ mồ côi, nghèo khổ.
Chị dạy chúng không những chữ nghĩa, kiến thức mà còn cho chúng cả tình yêu của Thiên Chúa, cách sống làm người tốt và nâng niu chúng như chính những đứa con ruột mình. Tôi cảm kích tấm lòng của chị vô cùng, chị làm được những gì mà tôi đã không làm trong quá khứ. Và Giáng sinh năm nay, món quà tôi nhận được thật to lớn. Tôi được đóng góp các phần quà cho các em, để các em được chính mắt thấy ông già Noen mang quà đến tặng, để những ca khúc đêm Noen vang lên trong căn nhà nhỏ bé, nơi chị Phượng sống và dạy dỗ các em.
Tôi đã viết biết bao dòng chữ ngọt ngào của tận đáy lòng để khích lệ chị Phượng, và xin cho tôi được đóng góp một phần nhỏ nhoi trong công việc hằng ngày của chị với lũ trẻ. Như thế, tôi được có cảm giác bù đắp quãng thời gian Chúa cho tôi trong quá khứ để làm một việc nghĩa, mà tôi không thể làm được. Hoặc tôi đánh đổi nó bằng những thứ hư không vô nghĩa, để rồi mười năm trôi qua, các em nhỏ của tôi ngày ấy bây giờ đã thành những ai?
Cuộc sống của chúng ta cứ trôi theo thời gian bất tận, và có khi là vui ít buồn nhiều, tình yêu và niềm tin trong cuộc sống cũng theo tháng năm hao mòn dần. Nhưng cảm tạ Thượng đế, vì Ngài là cội rễ của tình yêu. Ngài luôn đổ đầy và nhắc nhở chúng ta cần quan tâm những người xung quanh, dù muộn nhưng vẫn không phải là vô ích.
Tôi học được nhiều điều từ Ngài nhưng có những điều tôi tâm đắc, coi là phương châm sống, đó là: trên thế gian, những điều xấu luôn gia tăng, vì thế, chúng ta phải có trách nhiệm làm cho điều tốt nhiều lên. Vì những điều tốt không dễ tự nhiên mà có được. Còn điều này nữa, nó cũng mang nhiều ý nghĩa cho ngày Giáng sinh, đó là câu Ngài đã dạy tôi: Tình yêu thương không bao giờ bị hư mất!
Hãy cố gắng làm một điều gì có ý nghĩa cho mỗi mùa Giáng sinh của chính mình, bạn nhé!