Hai vợ chồng đã làm công đức, đem vốn liếng xây dựng một ngôi đền. Thờ các vị thần: Của cải, Trí tuệ, Sức khỏe,…
Ông bà cầu khẩn có con được toại nguyện, đã sinh ra được một người con trai đẹp đẽ và khỏe mạnh. Bé được đặt tên là Hợi, nhưng lại trái ngược với tính nết với người sinh thành. Cậu thích ngủ và chơi bời, dỗ dành mãi mới đến trường, nhưng vừa ngồi xuống ghế đã ngủ gật, thành thử ba năm sau vẫn chưa viết nổi cái tên của Hợi. Về sau Hợi bỏ học la cà trong làng, ngoài bãi, ven sông. Tệ hơn nữa khi Hợi có vợ lại đuổi cha mẹ ra ở riêng. Mặc thế, ông bà vẫn dốc lòng chiều chuộng thương con.
Hôm người mẹ hấp hối, bà gọi Hợi lại, nắm lấy tay và nói đứt quãng trong hơi thở:
Nay mẹ sắp qua đời muốn hỏi con có nguyện vọng gì để khi xuống suối vàng mẹ biết mà cầu xin phù hộ cho con.
Người con nói ngay:
- Con ao ước suốt đời không làm mà được ăn no, được ngủ không ai quấy rầy. Nói tóm lại được người ta hầu hạ.
Sau khi người mẹ qua đời. Các vị thần linh trình Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng nghe xong nói: Ta tạo ra giống người cốt để làm đẹp cho thiên hạ. Vậy mà nay có kẻ chỉ ước ao ăn ngủ, lại còn muốn người ta hầu hạ nữa. Tệ, Tệ thật!. Ai đời cùng loài người với nhau lại bắt người này hầu hạ người nọ. Bỗng Ngọc Hoàng thở: À!
Nó tên Hợi ước muốn: Ăn no, ngủ yên, có người hầu hạ chứ gì? Ta hóa kiếp cho nó thành giống vật lạ: Mõm dài, tai lớn, bốn chân nhỏ, mình nục nạc những thịt. Nó chỉ biết kêu éc!, giống này phàm ăn, ăn xong thì ngủ. Hơi ngót dạ lại đòi ăn. Người nuôi phải bưng xách nấu nướng cho ăn thật vất, nhưng nuôi lại chóng lớn để mau giết thịt, nên người ta đặt tên là Lớn. Tiếng này lâu ngày đọc chệch thành Lợn.