Bà ngồi trong chòi lá, miệng nhai miếng cơm thiu.Ông ngồi trên nền đất, liếc nhìn đời quạnh hiu.Bà khóc, nhìn táo thối,Ông buồn, nhìn chuột hôi.Cả hai bỗng tiếc nuốithời phúc lộc xanh tươi.
Cain giết chết em,Máu đỏ thấm đất đen.Eva khóc hối hận,Nhìn xác con xám đen,Hồng thủy nước lụt dâng lên,Xác người xác thú bồng bềnh nổi trôi.
Tay kềm tay búa, con cháu Adam Eva xây cao ngọn tháp,tháp Babel.Thêm một tầng lầu, thêm một tiếng reo,Nào ta xây tháp.Chúa làm chi được!Adam Evacả hai thở dài,nước mắt rưng rưng khóc thương cho mình, và cho lòng kiêu ngạo.Cả hai giơ cao tay ngóng nhìn nơi đường chân trời.
Ngày rồi cũng tới,Ngày Mẹ chào đờiChớp giật xôn xao,Rắn độc từng bầyBò ra khỏi ổ,Miệng nhả nọc độcTìm kiếm gót chânbé gái, cắn chết!
Tinh tú xôn xao,Mặt trời chuyển độngMặt trăng cúi đầu.Mừng sinh nhật Mẹ.
Sinh nhật Nữ Vương,Eva Adam,cả hai thôi buồn,cười nụ, thôi mong.
Mẹ ơi, sinh nhật trần gian,20 ngọn nến, 20 tuổi đời.16 tuổi, Mẹ xin vâng,16 (cộng) 2007 (hóa ra) 2023.
Chiều ngang qua giáo đường,Ngừng trước tòa Nữ Vương,Hơn hai ngàn ngọn nến, Con đốt mừng sinh nhật Nữ Vương.