Mẹ đứng đó trên đồi cao lộng gió,
Nhìn Con Yêu trong giây phút hy sinh
Con và Mẹ, Mẹ và Con là một
Một tình yêu mong cứu độ chúng nhân.
Từng giọt máu như ngọc châu nhỏ xuống
Từng nỗi đau Mẹ cảm nghiệm trong lòng
Yêu Con Một, yêu loài người con cái
Nhịp thở Con, nhịp tim Mẹ hoà cung.
Mẹ không oán, không hờn, trong thinh lặng
Nhìn Con Yêu, nhìn nhân thế mê man
Tình yêu thương vượt thắng mọi oan khiên
Cho thế gian được thoát vòng tội lỗi.
Nhớ ngày Mẹ dâng Con vào Đền Chúa
Simêon đã tiên báo đau thương
Rằng tim Bà sẽ bị một lưỡi gươm
Đâm xuyên thấu, gây muôn vàn đau đớn.
Nhớ ngày Mẹ bồng Con sang Ai Cập
Trốn vuốt nanh tên đồ tể ác vương
Lòng Mẹ đau vì Con Chúa thảm thương
Vì bao mảng đời thơ trong vũng máu.
Nhớ ngày Mẹ theo con lên Núi Sọ
Gặp mặt con, đẫm máu, thập tự gông
Mẹ nhìn Con mà tan nát tim hồng
Con của Mẹ giờ nên như tử tội.
Nhớ vào lúc chiều buông giờ thứ sáu
Con bị treo trên cây gỗ đau thương
Cất bảy lời, trút hơi thở khoan nhân
Mẹ trầm lặng, hiệp cùng Con dâng hiến.
Nhớ khi lính đâm tim con xuyên thủng
Mẹ nhói đau như tan nát tim mình
Con của Mẹ vì thương con cái Mẹ
Dâng tới cùng những giọt ngọc yêu thương.
Rồi tới lúc họ đem Con an táng
Nấm mồ thuê, gửi lại tấm thân vàng
Mẹ đau xót khi cửa mồ đóng kín
Khuất hình Con, Mẹ như vắng linh hồn.
Mẹ Sầu Bi, ôi Mẹ của tình thương!
Mẹ dạy con đức can trường yêu mến
Yêu chân thành, yêu sắt son, nồng thắm
Dù thế nhân có ruồng rẫy, lãng quên.
Mẹ Sầu Bi, ôi Mẹ của tình thương!
Xin giúp con biết nhìn lên Thánh Giá
Nơi yêu thương hoá thành ơn cứu độ
Tình Chúa Trời tưới gội đất nhân sinh.
Mẹ Sầu Bi, Mẹ là Mẹ chúng con!
Xin Mẹ dẫn chúng con vào đường Chúa
Đường phục vụ quyên mình, không tính toán
Đường mến yêu, trao tặng tới tận cùng.