Lan tỏa yêu thương trong đại dịch. Ảnh: CTV |
Giáo xứ Võ Dõng gốc người giáo phận Bùi Chu - theo các linh mục di cư vào nam năm 1954. Số người chọn mảnh đất Gia Kiệm định cư từ ngày ấy. Hiện nay giáo hạt Gia Kiệm có ba giáo xứ “người gốc Bùi Chu”, lớn mạnh cả về số giáo dân, kinh tế trù phú và tinh thần sống đạo.
Vùng Gia Kiệm đoạn quốc lộ 20 chưa đến 10km nhưng phân thành các vùng đất khác nhau: Chỗ cao ráo đồi đá, nông dân trồng chuối, hồ tiêu. Nơi thấp trũng ngày xưa trồng lúa, giờ cải tạo thành những ruộng rau cần nước xanh tươi. Nơi đất “xấp dở” (đất mưa ngập, nắng khô) người ta trồng rau rợ, bầu bí.... Cũng xin nói thêm, với một thời Gia Kiệm được biết đến với tên gọi thủ phủ chăn nuôi. Thế nên, mảnh đất ấy theo bản đồ địa chính là “vùng nông thôn”, nhưng thu nhập, mức sống và chi tiêu không hề nông thôn nhé.
Ngay từ những ngày bước vào dịch, giáo xứ Võ Dòng đã có những mô hình hết sức thiện chí và sáng tạo, tận dụng mọi nguồn để tiếp tế giáo dân.
Giáo xứ vốn dĩ nhiều loại hình kinh tế: Chăn nuôi, dịch vụ, buôn bán, làm rau cần, trồng chuối.... Mùa dịch, nguồn rau, chuối không tiêu thụ được. Cha xứ và các cộng sự tiếp nhận những cánh đồng rau cần, chuối giáo dân ủng hộ.
Một bức tranh quê nhiều mảng màu xanh mướt, một vũ điệu ngày mùa mang hơi ấm lạ thường của những tấm lòng thiện nguyện, mang gương mặt tươi vui hăng say phục vụ. Giới trẻ, Ban Điều hành giáo họ, giáo xứ ngâm mình dưới nước nhổ rau, nhặt rễ, bó lại, chất lên xe chuyên chở về nhà xứ phân loại. Họ rất sáng tạo, đem rau cần, chuối đi “đổi” rau cho các giáo xứ lân cận để nhận lại các loại rau khác về tiếp tế cho giáo dân mình.
Chúng ta thấy những xe cá bơi trong nước, di chuyển khắp các xóm ngõ tiếp tế, có cha xứ cùng dõi theo, khích lệ.
Giáo xứ dùng nguồn ủng hộ mua thêm rau, củ, quả Đà Lạt cho giáo dân “đổi món”.
Đến hôm nay, hơn 2 tuần lễ Gia Kiệm bị phong tỏa, cách ly. Thật sự lúc này khắp nơi đã cạn kiệt nguồn lương thực, một số nhóm thiện nguyện đã phải dừng tiếp tế do chợ đầu mối Dầu Giây có lệnh ngừng hoạt động vì dịch, nhưng giáo xứ Võ Dõng rau vẫn về mỗi ngày.
Tôi hỏi cha chánh xứ Đaminh, ngài vui mừng cho biết đích thân cha, thầy xứ cùng Ban Hành giáo giáo xứ Suối Nho mang rau củ đến cho, tặng giáo xứ Võ Dõng. Cha rất cảm động.
Thiết nghĩ đó không phải giống như “cách làm màu” mang tính xác thịt con người, nhưng Hội Thánh là tình yêu, là thực hành Lời Chúa cách trọn vẹn, và rất chân thành.
Có thể con chiên giáo xứ Võ Dõng, không phải ai cũng cần cứu trợ. Con cá, cân thịt hay bó rau không thể nuôi sống một gia đình nghèo suốt mùa dịch, nhưng sự khích lệ thiết thực của vị linh mục quản xứ sẽ là tấm gương rất sáng, là sự ấm áp lạ thường trong cộng đoàn giáo xứ và lan tỏa yêu thương đi khắp nơi.