Suy tư - Chia sẻ

Đức tin nâng chúng ta lên

Cập nhật lúc 09:03 14/08/2020
Đức tin là ơn Thiên Chúa ban để người tín hữu tự do gắn bó trọn vẹn với Thiên Chúa, đón nhận chân lí mặc khải trong Đức Giêsu Kitô. Đức tin của chúng ta bắt nguồn từ đức tin của Hội Thánh. Đức tin này có trước, sinh ra, nuôi dưỡng đức tin của tín hữu.


Đức tin thì chắc chắn vì được đặt nền tảng trên Lời của Thiên Chúa, Đấng không hề nói dối. Tác giả thư gửi tín hữu Hipri quảng diễn: “Đức tin là bảo đảm cho những điều ta hi vọng, là bằng chứng cho những điều ta không thấy” (Hr 11,1). Tuy nhiên, chúng ta cần phải tìm hiểu Đấng mình đã tin và điều Ngài đã mặc khải, ngõ hầu đức tin của ta thật sự là một hành vi sáng suốt. Đức tin bảo đảm tất cả cho mỗi tín hữu khi đi theo Chúa, và một khi nhận ra được điều này, như lời chân phước Charles de Foucauld đã nói: “Vào lúc tôi nhận ra là có Thiên Chúa, tôi không thể làm gì khác hơn là sống cho một mình Người.”
Bài đọc thứ nhất, trích từ sách các Vua quyển thứ nhất, ông Elia tới núi Khôrếp, đây là một tên khác của núi Xinai, nơi mà bốn thế kỉ trước, Thiên Chúa đã mặc khải cho ông Môsê.
Hãy ra ngoài và đứng trước mặt Đức Chúa (c. 11). Người nào yêu Thiên Chúa cách say đắm thì được Người biểu lộ lòng trìu mến của Người, vượt quá trí tưởng tượng của loài người. Vì thế, Đức Chúa tự mặc khải trong làn gió nhẹ nhàng hơn là trong cơn gió bão hoặc trận động đất. Chúa thấy lòng mến của từng người dành cho Chúa, Chúa có cách của Ngài trong việc ban phúc lành cho chúng ta, mà đôi khi ta không hiểu được. Điều quan trọng là chúng ta có nhận ra thánh ý Chúa ngang qua từng biến cố trong cuộc đời hay không.
Câu chuyện trong đoạn Tin Mừng hôm nay gợi lại hai sự việc trong Cựu Ước: Thiên Chúa tỏ uy quyền trên hỗn mang nguyên thủy để tạo dựng trời đất và khống chế biển đỏ để giải thoát dân Người. Như thế, không những Đức Giêsu tỏ mình là Mêsia như trong chuyện hóa bánh ra nhiều, mà hơn nữa, Người còn cho thấy phần nào Người hành động như Thiên Chúa. Quả vậy, đây là cảm tưởng của những kẻ ở trong thuyền lúc đó, vì họ bái lạy Người và tuyên xưng Ngài là Con Thiên Chúa.
Thái độ các ông hoảng hốt. Vì kém tin, các ông tưởng Chúa là ma và sợ hãi. Một đức tin vững bền có nền tảng chắc chắn thì chế ngự được sợ hãi và các nguy hại do những gì là mê tín dị đoan. “Cái mà ta tin là điều quan trọng, nhưng còn quan trọng hơn nữa là ta tin vào ai!” (Đức Bênêđictô XVI). Mất đức tin là mất tất cả, chúng ta đừng sợ khi chúng ta chưa hoàn thiện, chưa thánh thiện. Chúng ta có đức tin rồi, vậy thì hãy giữ vững đức tin đã lãnh nhận và vun trồng cho thêm vững vàng, cùng nâng đỡ những người yếu được thêm mạnh mẽ.
“Xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến cùng Thầy”! Tác giả Tin Mừng không nhấn mạnh tới lòng ngờ vực của ông Phêrô, mà nhấn mạnh đến đức tin yếu kém của ông. Ông là người duy nhất trong nhóm môn đệ dám ước ao một điều có vẻ chỉ dành cho Đức Giêsu. Trở lên thuyền với các bạn sau kinh nghiệm này, chắc ông được đổi mới sâu xa, tuy đã bị một phen hết hồn.
“Người hèn tin, tại sao lại nghi ngờ”! Một lần nữa, Đức Giêsu quở trách các môn đệ thân tín, ngang qua đó cũng nhắc chúng ta, những môn đệ của Người: đức tin của chúng ta còn yếu kém.
Câu chuyện còn cho thấy Đức Giêsu thông ban quyền thắng sự dữ cho ông Phêrô. Nhưng điều này còn tùy thuộc vào lòng tin của ông: bao lâu ông tập trung tâm trí vào Đức Giêsu, thì ông khống chế sóng gió và biển khơi; nhưng khi ông không tin vào quyền năng Chúa, ông liền bị chìm. Bao lâu đời sống chúng ta còn bám chặt vào Chúa, chúng ta sẽ bước đi trong bình an và sẽ lướt thắng mọi cạm bẫy của thế gian này; nhưng khi chúng ta buông Chúa, ta sẽ lầm đường lạc lối. Chính nhờ đức tin ông Phêrô đặt nơi Chúa, và ông đã được nâng lên; cũng thế đức tin nâng chúng ta lên về mọi phương diện.
Thánh Phaolô nói với tín hữu Rôma và nói với chúng ta hôm nay rằng Thiên Chúa làm cho tất cả đều sinh ích cho những ai Người đã tuyển chọn. Dù vậy, ngài phải thừa nhận một thực tại đặc biệt đau đớn: dân Do Thái đã không nhìn nhận Đấng cứu độ của mình. Nếu họ là dân nước được tuyển chọn, thì tại sao lại có ít người được “tiền định” như thế? Đó cũng là nỗi lo lắng của các gia đình chúng ta khi con cái không đến nhà thờ, hoặc khi giới trẻ mới lớn lên tuyên bố đã mất đức tin.
Để sống, lớn lên và kiên trì trong đức tin, tín hữu cần nuôi dưỡng đức tin bằng Lời Chúa, cầu nguyện và vâng phục giáo huấn của Hội Thánh. Và nhiều khi “tin nghĩa là chịu đựng sự khó hiểu của Thiên Chúa suốt đời” (Karl Rahner).
Tin Thiên Chúa là Cha yêu thương chúng ta. Tin Thiên Chúa toàn năng luôn cứu thoát ta khỏi mọi sự dữ. Chúa cứu ta, ta còn sợ gì. Tại sao ta sợ, chỉ có điều chúng ta buông Chúa ra, thì không còn chỗ nào để nương tựa. Bao lâu chúng ta còn nắm tay Chúa, bao lâu chúng ta còn liên kết với Chúa, bao lâu chúng ta còn kết hợp với Chúa, thì không có gì phải sợ. Tin vào Lời Chúa sẽ được thực hiện, là vũ khí rất lợi thế chúng ta vượt qua tất cả. Tin là tập vẽ hình ảnh của Chúa trong cuộc đời ta, làm cho Chúa nổi lên, chứ không phải là hình ảnh của ta nổi lên. Chúng ta cần phải vun trồng đức tin mình mỗi ngày, vì “khi đức tin chúng ta ngủ quên, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm” (thánh Augustinô).
Tu sĩ Phêrô Lôrensô Võ Quí An
Thông tin khác:
Kẻ đợi chờ (13/08/2020)
Chính anh em hãy cho họ ăn (12/08/2020)
Đọc những lá thư Chúa gửi cho tôi (11/08/2020)
Vinh quang của linh mục (30/07/2020)
Lòng kiên nhẫn của Thiên Chúa (27/07/2020)
Hãy là cây thánh giá sống động (27/07/2020)
Lời Chúa là niềm hy vọng (24/07/2020)
Xin Chúa đừng bỏ rơi con (23/07/2020)
Hãy sống theo thần khí (08/07/2020)
Ủy ban Đoàn kết Công giáo Việt Nam
Số giấy phép: 183/GP-TTĐT cấp ngày 31/05/2017. Trưởng ban biên tập: Vũ Thành Nam
Địa chỉ ban biên tập: 59 Tràng Thi, Hoàn Kiếm, Hà Nội.
Điện thoại: (04) 39363013 - Email: mariadohoa@gmail.com
Website ubdkcgvn.org.vn được phát triển bởi đơn vị MIP™(mCMS).
log