Nhưng có mấy ai đã chuẩn bị cho cuộc hành trình không bao giờ trở lại ấy? Một cuộc hành trình không đơn độc, vì đôi khi chúng ta nghĩ chẳng ai đi cùng, nhưng thật ra Thiên Chúa Đấng yêu thương luôn quan phòng và đồng hành với chúng ta trong cuộc hành trình này. Cuộc hành trình có một không hai của mỗi người chúng ta. Chết là đi về sự sống vĩnh cửu, là về với Chúa, Đấng yêu thương chúng ta. Thế mà sao chúng ta vẫn lo âu? Phải chăng nỗi lo âu là dấu hiệu nói rắng chúng ta sợ có thể không gặp được Chúa? Chúa luôn mong mỏi chờ đợi chúng ta. Phải chăng lo âu sợ hãi là dấu hiệu nói rằng chúng ta chưa chuẩn bị đủ, chưa sẵn sàng khi Chúa đến, là tâm hồn chúng ta còn ngổn ngang, còn tội lỗi và những đam mê, quyến luyến…
QUẢN LÝ CHO CHÚA
Chúng ta cũng là người quản lý của Thiên Chúa. Thật vậy, sự sống, tài năng, trí thông minh, sức khoẻ sắc đẹp, tất cả đều là ơn của Chúa ban. Nói tóm lại, tất cả những gì ta đang có, tất cả những gì ta là, đều là của Chúa dành cho. Chắc chẳng có ai dám tự hỏi: Tại sao tôi không cao hơn, không mập hơn? Tại sao tóc tôi không vàng hoe, mắt tôi không xanh biếc? Tại sao tôi không có tài hội họa, có giọng ca hay? Ta không thể hỏi như vậy, vì ta không có quyền gì trên đó. Tất cả đều là của Chúa. Chúng ta chỉ là những người quản lý của Chúa mà thôi. Chúa trao sự sống, tài năng, trí thông minh cho ta gìn giữ trong một thời gian. Rồi một ngày kia Chúa sẽ đòi ta tính sổ. Lúc đó ta phải nộp cho Chúa cả vốn lẫn lãi. Chúng ta là những người quản lý, ta phải có những đức tính nào đây? Thưa, Chúa muốn chúng ta là người quản lý trung tín và khôn ngoan. Là người quản lý trung tín, chúng ta phải biết sinh lợi những tài sản mà Chúa trao. Phải biết phát triển sao cho thân xác ngày càng khoẻ mạnh, trí thông minh ngày càng sáng suốt, những tài năng ngày càng đạt đến mức tinh vi hoàn hảo.
Trong cuộc sống ngày hôm nay, con người lo đi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình từ những cái bên ngoài. Chúng ta thường đi tìm những thú vui nơi những hoạt động công cộng, tìm kiếm lợi nhuận riêng cho cá nhân, cho gia đình mà ít khi chúng ta biết chia sẻ với những người khác. Là quản lý trung tín, ta phải biết chia sẻ. Chúa ban sức lực, tài năng không phải để ta ích kỷ vun quén cho bản thân, nhưng để ta dùng mà phục vụ. Người có của mắc nợ người nghèo. Người có tài mắc nợ xã hội. Nghệ sĩ mắc nợ khán giả. Giám đốc mắc nợ công nhân. Bác sĩ mắc nợ bệnh nhân… Ngày nay, chúng ta thấy trên các thông tin đại chúng đưa tin rất nhiều vụ thảm sát lẫn nhau, yêu nhau mà bị người yêu phản bội là tìm cách hãm hại chém giết. Trong làm ăn kinh doanh buôn bán kiếm lời cũng luôn tranh giành nhau, người quản lý thường tìm cách kiếm lợi cho mình hơn là cho chủ, nơi nào trả lương cao hơn thì sẵn sàng phản bội chủ cũ. Còn đối với quản lý trung tín của Chúa, chúng ta không được như thế. Không được dùng những ơn Chúa ban để chống lại Chúa. Đừng dùng sức mạnh mà áp bức người khác. Đừng dùng tài năng phục vụ lợi nhuận riêng mình. Đừng dùng trí thông minh gieo rắc nọc độc tư tưởng. Đừng biến thân xác thành món hàng mua bán. Nhưng dùng tất cả để phục vụ Chúa. Dùng tất cả để làm cho Chúa được yêu mến, được vinh danh hơn.
PHỤC VỤ CHO NHỮNG GÌ LÀ CỦA CHÚA
Là quản lý khôn ngoan, ta phải biết nhìn xa trông rộng. Sự sống, tài năng, sức lực, trí thông mình chỉ ở trọ nơi ta một thời gian. Con người trẻ ngày nay cứ nghĩ tài năng, trí tuệ, sức khỏe là của mình nên dễ tự cao tự đại, đánh mất niềm tin vào Đấng đã trao ban cho họ những gì họ đang sở hữu. Nhiều lần Chúa Giêsu đã dạy ta: “Hãy dùng tiền của chóng qua ở đời này mà mua lấy bạn hữu. Để sau này họ sẽ đón rước ngươi vào chốn đời đời”. Hôm nay Người lại dạy chúng ta: “Hãy sắm lấy những túi tiền chẳng bao giờ cũ rách, một kho tàng không thể hao hụt ở trên trời, nơi kẻ trộm không bén mảng, mối mọt không đục phá” (Lc 12,33). Lạ lùng hơn nữa, cách gầy dựng kho tàng trên trời khác hẳn với cách gầy dựng kho tàng trần gian. Để gầy dựng kho tàng trần gian, ta phải hà tiện, ích kỷ, thu tích cho mình. Trái lại, để gầy dựng kho tàng trên trời, ta phải biết cho đi. Càng cho đi lại càng giàu có. Càng phân phát lại càng dư thừa. Càng ban tặng lại càng phong phú. Điều mà Chúa muốn nhắm tới đó là chúng ta hãy trở nên người trung nghĩa, chúng ta sẽ là người thực sự tìm kiếm kho tàng Nước Trời, cho nên chúng ta một lòng một dạ hiến dâng mọi sự cho Thiên Chúa, đồng thời cuộc đời của chúng ta sẽ chẳng còn chỗ cho những sự ham muốn của cải nơi thế gian này nữa. Vì chúng ta đã tin tưởng trao gửi tất cả mọi thứ ta có trong đời cho ngân hàng Thiên Quốc, nên khi Người trở lại để công bố xét xử vào ngày sau hết, chúng ta đã có “tiền lãi” rồi.
Là quản lý khôn ngoan, ta phải tỉnh thức. Cuộc đời ở trọ mau qua. Chúa lại hay đến bất ngờ. Nên ta phải tỉnh thức đợi chờ. Đợi chờ không phải là thụ động ngồi đó khoanh tay. Đợi chờ là phải tích cực làm việc. Thắt lưng vào, thắp đèn lên để làm việc cho minh chính như giữa ban ngày. Để phục vụ không bao giờ ngừng. Dù Chúa có đến lúc nào, Chúa cũng thấy ta đang mặc quần áo công nhân phục vụ. Dù có bất ngờ như kẻ trộm, Chúa cũng thấy quản lý đang phục vụ anh em, phân phát lúa thóc cho họ.
KẾT
Để làm được những điều đó thì chỉ có đức tin mới đảm bảo cho chúng ta những gì chúng ta hy vọng, và chính là bằng chứng cho những gì chúng ta không trông thấy. Có đức tin chúng ta sẽ làm được những điều ngoài chúng ta mong đợi, như ông Ápraham nhờ có niềm tin vào Thiên Chúa mà đã dám từ bỏ tài sản, quê hương bạn bè người thân mà ra đi trong lúc tuổi đã cao để tới vùng đất chưa bao giờ biết tới, nhờ đức tin mà ông đã dám sát tế đứa con trai duy nhất của mình. Thế nhưng, trong cuộc sống ngày nay, có nhiều người trong chúng ta đã đánh mất niềm tin nơi Chúa, nơi những người quản lý của mình. Trong đời sống gia đình: vợ chồng, cha mẹ, con cái đánh mất niềm tin nơi nhau. Bởi thế, mỗi người chúng ta luôn phải biết rằng tất cả những điều tốt điều xấu chúng ta làm đều sẽ được Thiên Chúa tính đến trong ngày sau hết, nên nơi cuộc sống hiện tại này chúng ta phải biết chăm lo tìm kiếm cho cuộc sống mai sau trên quê trời
ĐỨC NGUYỄN