Đã mười giờ khuya mới thấy chị nhắn tin trên mạng cá nhân, tôi gọi lại cho chị. Chị vừa đi dạy giáo lý hôn nhân về, giờ mới cho thằng con mắc bệnh ăn tối. Chúng tôi vừa trò chuyện, nói cười, trong khi chị bón cho con hết niêu cháo hầm, rồi cho con uống thuốc. Hôm nào cũng vậy, tới khoảng 11 giờ khuya thằng bé mới chịu ngủ.
... Ngay năm sau kể từ ngày lấy chồng, chị sinh bé trai, nhưng may mắn không mỉm cười với anh chị. Bé bị mắc bệnh bẩm sinh không thể chữa trị, để lại di chứng mù cả hai mắt và không nói được, tứ chi bất toại yếu liệt. Nay cháu đã sang tuổi 18, vẫn nằm vặt vẹo trên giường, phải chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ. Lúc con còn nhỏ chị phải đưa con đến bệnh viện luôn. Những cơn co giật hành hạ thằng bé làm chị xót xa. Có lần cơn co giật bẻ gãy xương ống chân thằng bé. Chị đành lấy thuốc nam về bó hằng ngày, xương có liền nhưng thành tật, thêm cong queo cẳng chân vốn đã gầy như cây khô. Chỉ có bé gái thứ hai chị sinh ra được lớn lên mạnh khỏe. Rồi bé trai thứ ba chào đời, không may lại bệnh bẩm sinh không nói được, không nhìn thấy và tứ chi yếu liệt, năm nay cháu 10 tuổi. Tôi vừa xót xa vừa khâm phục chị, một “người mẹ anh hùng”, hết lòng yêu thương chăm sóc hai đứa con bệnh tật quá nặng. Hằng ngày chỉ nguyên sinh hoạt cá nhân cho hai người mù, liệt, đau bệnh luôn đủ thấy nỗi khổ của chị. Mỗi thằng con một giường không thể tự thân từ miếng cơm, ngụm nước. Vậy mà chị vẫn vui vẻ, cưng nựng con như thể nó là đứa con dễ thương và đáng yêu nhất.
Là người phụ nữ đạo hạnh và giàu lòng nhân ái, dù phải lo nuôi nấng cho hai con bệnh, chị còn nuôi thêm một cháu gái người dân tộc, là học sinh nghèo, mắc bệnh phải chạy thận suốt 15 năm nay. Gia đình chị đón nhận và chăm nuôi như một thành viên trong gia đình đã 12 năm.
Chị tham gia dạy giáo lý cho thiếu nhi từ khi còn rất trẻ và còn mãi yêu nghề đến hôm nay đã 25 năm. Chị được phụ huynh, đặc biệt các em rất yêu mến. Chị kể ngày trước nhiều lúc đi học, thường huấn chị phải bế con gái nhỏ theo tới lớp. Giờ con gái lớn nên mẹ đỡ neo hơn. Chồng làm thợ mộc, chị cũng cày cấy lao nhọc, mùa nào việc ấy. Những tưởng vùng đất Tuyên Quang sỏi đá khó làm ăn, vậy mà vườn rau nhà chị bốn mùa đủ loại xanh non mơn mởn. Gặt hái xong là chị quay sang đi chợ, bán trái cây, thực phẩm phục vụ mọi nhà.
Nhìn chị vui vẻ phục vụ khách hàng, không ai biết đời thường của chị ra sao. Dù là người thiếu may mắn, tôi cũng thấy lòng mình trĩu nặng khi biết hoàn cảnh của chị. Vậy mà chị vẫn vui vẻ, hạnh phúc, nhiệt thành hăng hái với sứ vụ tông đồ.
Năm nay kỷ niệm 20 năm hôn nhân của anh chị. Một cuộc hôn nhân với bao nhiêu vất vả, hy sinh nặng gánh trên đôi vai tần tảo. Tôi viết những dòng này như món quà nhỏ để chúc mừng 20 năm hôn nhân của chị, cùng hiệp lòng tạ ơn Chúa đã đồng hành với chị hằng ngày trong bậc sống gia đình cho đến hôm nay. Dẫu cho cuộc đời có đầy khó khăn gian nguy, nhưng gia đình chị luôn có Chúa ở cùng, mọi sự trở nên tốt đẹp, nên lòng chị vẫn chứa chan niềm vui và hạnh phúc trong Chúa. Chị hạnh phúc vì được trao ban niềm vui, tình yêu thương cho chồng con, cho học trò của chị và cả những người gặp gỡ trong đời.