Từ cổ chí kim, con người luôn luôn khao khát có được sự sống hạnh phúc trường tồn. Nhưng thực tế họ chưa tìm ra được lời giải đáp thỏa mãn cho chính mình. Vì thế, họ chỉ mải miết đi tìm kiếm những thứ hạnh phúc chóng qua, nơi của cải vật chất, địa vị, quyền lực… Đạt được hạnh phúc này thì họ lại khao khát hạnh phúc khác và tiến dần đến cái chết… chính vì thế, họ vẫn cảm thấy không được thỏa mãn, họ chỉ thấy đau khổ, bế tắc khi kết thúc cuộc đời. Vậy chúng ta là những người Kitô hữu, phải tìm đâu ra lời giải đáp đó? Hôm nay, Đức Giêsu giới thiệu cho chúng ta một thứ bánh. Đó là bánh đích thực, đó là bánh ban sự sống, ai ăn sẽ không bao giờ đói và chết nữa. Đó là thứ bánh ban lại hạnh phúc. Tấm bánh đó chính là Đức Giêsu Kitô.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu khuyên người ta không nên tìm thứ “lương thực mau hư nát” là những thứ chỉ đem lại những hạnh phúc thoáng qua, mà hãy tìm loại “lương thực thường tồn đem lại phúc trường sinh”. Lương thực thường tồn ấy chính là những gì nuôi sống đời sống tâm linh và làm cho sự sống ấy phát triển. Khi đời sống tâm linh phát triển, con người sẽ hạnh phúc mãi, và không gì trong cuộc đời có thể làm họ đau khổ hay mất hạnh phúc. Đó chính là thứ hạnh phúc mà Đức Giêsu hứa ban cho con người. Như Chúa Giêsu đã nói: “Ai uống nước tôi cho, sẽ không bao giờ khát nữa. Và nước tôi cho sẽ trở thành nơi người ấy một mạch nước vọt lên, đem lại sự sống đời đời” (Ga 4,14).
Để có được sự sống đời đời, con người cần có đời sống tâm linh, nghĩa là để có hạnh phúc đích thực và lâu bền. Đức Giêsu đã cho chúng ta thứ lương thực, khiến chúng ta một khi đã ăn vào thì sẽ được thỏa mãn, được hạnh phúc, không còn khao khát gì hơn nữa. Lương thực thường tồn ấy chính là Đức Giêsu. Ngài nói: “Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói; ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ” (Ga 6, 35). Lời nói đó khẳng định rằng: để đạt được đời sống trường sinh, chúng ta phải mau đến với bí tích Thánh Thể.
Bí tích đó là chính Đức Giêsu, Ngài đã làm cho đời sống chúng ta được kết hợp mật thiết với Chúa qua Bí tích Thánh Thể. Đức Giêsu là năng lực thần linh, nhờ ý trí và lý trí, con người ý thức rằng Ngài là một nguồn năng lực vô tận về tình yêu, trí tuệ, sức mạnh, can đảm, hạnh phúc… luôn hiện diện trong cuộc đời mỗi người chúng ta, sẵn sàng thể hiện tràn đầy qua con người của chúng ta, qua tư tưởng, qua lời nói và qua hành động của chúng ta. Ngài thật sự sẽ làm cho cuộc đời chúng ta trở nên hạnh phúc đích thực. Bên cạnh đó, vẫn còn nhiều người chưa tin vào Chúa? hay là vẫn đang sống như những người chưa tin? Chính Đức Giêsu đã biến bánh rượu trở nên Mình và Máu Ngài. Vì thế chúng ta phải làm gì để đem Chúa Giêsu đến với những người không có điều kiện để đến với Bí tích Thánh Thể?
Để có được cuộc sống hạnh phúc đích thực, con người phải tin tưởng và phó thác vào Đức Giêsu. Sự tin tưởng đó đòi hỏi chúng ta phải biết thay đổi cuộc sống, đó cũng là điều mà thánh Phaolô kêu gọi các tín hữu thành Êphêsô trong bài đọc hai: “Anh em chớ ăn ở như dân ngoại ăn ở… Anh em hãy khử trừ lối sống xưa kia, hãy lột bỏ con người cũ, đã bị hư theo những đam mê lầm lạc, Anh em phải để Thần Khí đổi mới tâm trí anh em, và mặc lấy con người mới, để thật sự sống công chính và thánh thiện” (Ep 4, 17.20-24). Thánh Phaolô muốn chúng ta bỏ đi lối sống đạo chỉ dựa vào hình thức bên ngoài, thiếu chiều sâu nội tâm, thiếu đời sống tâm linh. Vì thế, chúng ta cần đổi mới lòng trí, đổi mới suy nghĩ, mặc lấy con người mới, một con người có tình yêu của Đức Kitô. Hầu đem lại niềm hạnh phúc đích thực mà con người mong ước.
Làm sao chúng ta biết được lúc nào sự sống đời đời của Ngài đã khởi sự nơi chúng ta? Khi chúng ta bắt đầu đói cái đói của Ngài, sống bằng lương thực của Ngài: “Lương thực của Thầy là thi hành ý muốn của Đấng đã sai Thầy” (Ga 4,34). Khi bỏ được ý riêng trong cuộc sống của mình, thì kinh nghiệm thiêng liêng cho ta cảm nhận một sự sống mới, một hạnh phúc mới... Đến lúc nào đó, ta có thể nói như thánh Phaolô: “Tôi sống, nhưng không phải là tôi, mà là Chúa Kitô sống trong tôi!” (Gl 2,20).
Hôm nay, Chúa mời gọi mỗi người đừng tìm những mảnh vụn hạnh phúc, nhưng hãy đi đến nguồn mạch hạnh phúc. Đừng lo nắm giữ những của cải phù du, nhưng hãy tìm chiếm giữ kho tàng bền vững mối mọt không đục khoét được. Đừng đuổi theo những giá trị tương đối, nhưng hãy biết tìm kiếm giá trị tuyệt đối là chính Chúa. Chính Chúa sẽ làm ta no thoả. Chính Chúa sẽ lấp đầy những khát vọng của tôi. Chính Chúa ban cho tôi hạnh phúc tràn đầy, vĩnh viễn. Chúng ta phải luôn khao khát tìm kiếm Chúa như thánh Augustinô đã thốt lên: “Lạy Chúa, Chúa đã dựng nên con cho Chúa, nên tâm hồn con mãi khắc khoải băn khoăn, cho đến khi được nghỉ yên trong Chúa”.