Suy niệm Lời Chúa
Tiếp tục loạt trình thuật những việc xảy ra trong giai đoạn Chúa Giêsu và các Môn đệ hành trình từ Ga-li-lê tiến lên Giê-ru-sa-lem. Bài Tin Mừng hôm nay kể lại thái độ của Đức Giêsu đối với trẻ em.
Chúa Giêsu không đồng ý với các Tông đồ khi họ rầy trẻ em. Ngài kêu chúng lại và chúc phúc cho chúng cùng một lời hứa cho con đường vào Nước Trời.
Người Do thái thường coi khinh trẻ nhỏ vì chúng chưa đến hội đường để học cho nên chưa biết luật Mô-sê. Trong chuyện này các Môn đệ cũng theo quan điểm khinh thường trẻ nhỏ như thế. Cho nên khi người ta đen chúng đến với Chúa Giêsu thì các ông xua đuổi, đó là thái độ khai trừ.
Chúa Giêsu không đồng ý với thái độ loại trừ của các Môn đệ. Chúa Giêsu yêu thương hết mọi người đặc biệt đối với các trẻ nhỏ. Trẻ nhỏ (và những ngưởi giống như chúng) được Ngài đề cao không phải vì chúng khờ dại hoặc vì yếu ớt mà vì hai lý do: Chúng bị xã hội loại trừ. Mà những ai bị người đời khai trừ thì lại được Thiên Chúa che chở; Chúng ngoan ngoãn lệ thuộc và tín nhiệm người lớn (trẻ nhỏ dễ nghe, dễ vâng lời). Hai quan điểm này khiến chúng trở thành những "người nghèo" được Thiên Chúa ưu ái.
"… Người đặt tay trên chúng…": Đặt tay là nghi thức thông thường được dùng để chữa bệnh hay tấn phong. Còn trong trường hợp này là cử chỉ Chúa chúc phúc, xin ơn Chúa che chở trên một kẻ nào đó. Người ta đem trẻ nhỏ đến xin Chúa đặt tay lên chúng là cầu xin ơn che chở cho trẻ nhỏ, là những kẻ cần được bảo vệ và chăn sóc.
"… Nước Trời thuộc những ai giống như chúng…": Chúa Giêsu muốn đề cao tính lệ thuộc của trẻ em đối với cha mẹ, nêu cao mẫu gương cho những ai biết sống khiêm nhường, để hoàn toàn cậy trông vào Chúa và biết sống đơn sơ, để luôn gắn bó với Chúa. Đó là con đường đảm bảo vào Nước Trời.
Người đời thường hay phân biệt ai là người mình trọng ai là kẻ mình khinh thường. Họ khai trừ một số người khỏi sinh hoạt chung của xã hội và tôn giáo, đó là: phụ nữ, người cùi, người tội lỗi công khai và trẻ em … Đặc điểm của Kitô giáo và đặc biệt của công giáo là mở rộng vòng tay đón tiếp mọi người không trừ một ai. Nhưng đó mới chỉ là thái độ của Chúa Giêu thôi, đó có phải là thái độ của mọi Kitô hữu chưa? Với tôi, tôi có tôn trọng và yêu thương mọi người là anh em của tôi không? Hay tôi còn nhất bên trọng nhất bên khinh, đđặc đbieät van còn phân biệt đối với những người nghèo hèn bé nhỏ.
Người lớn thì ngăn cấm trẻ nhỏ đến với Chúa bằng nhiều cách: không dẫn chúng đến nhà thờ, không tạo điều kiện cho chúng học giáo lý, làm gương xấu, gieo vào đầu óc ngây thơ của chúng những tư tưởng đen tối … Ngày nay biết bao người vẫn còn đang cướp đi quyền của trẻ em được sống được học hành. Hàng ngày tại bệnh viện bao nhiêu con người vì lý do ích kỷ của mình mà đã giết chết sức sống của bao thai nhi. Chưa hết, thế giới vẫn còn xảy ra nhiều trường hợp bóc lột sức lao động của trẻ em, lợi dụng tình dục, sử dụng trẻ em làm phương tiện vận chuyển và buôn bán các sản phẩm quốc cấm…
Hãy đón nhận những trẻ nhỏ, Chúa Giêsu muốn liên kết và lưu tâm đến những kẻ bị khinh chê và bị bỏ rơi. Ta hãy học với Chúa: quan tâm và tôn trọng tất cả những người yếu đuối nghèo đói và bị xã hội bạc đãi. Họ là những người được Chúa Giêsu yêu thương vì là những chi thể đau yếu của nhiệm thể Chúa. Họ là hiện thân của chính Chúa.
Không những ta phải biết quan tam đến những trẻ nhỏ nhưng còn phải luôn sống tâm tình như trẻ thơ để phó thác trọn vẹn cuộc đời trong tay Chúa. Vì con đường vào Nước Trời dễ dàng nhất là con đường của trẻ thơ. Hãy trở nên khiêm nhường bé nhỏ để luôn được gắn bó với Chúa.
Câu chuyện minh họa: Ông Babis sống tại bang Indiana bên Hoa Kỳ kể lại một kinh nghiệm nhận ra tình yêu thương của Thiên Chúa trong và qua đứa cháu nội của ông bị tàn tật như sau:
"Vì một trường hợp sinh nở khó khăn nên một trong hai đứa cháu nội sinh ra đời của ông đã chết, đứa còn sống sót bị tàn tật nặng cả về thể xác lẫn tinh thần vô phương cứu trị. Dĩ nhiên là cha mẹ của cháu buồn lắm, là ông bà nội, chúng tôi buồn cũng cũng không kém.
Mỗi khi bế cháu vào lòng, tim tôi se lại và một nỗi buồn nào đó lại đè nặng tâm hồn tôi. Cho đến một ngày nọ, tôi còn nhớ rõ lắm, lúc đó đứa cháu nội tôi đã được hơn hai tuổi, chiều hôm đó, tôi trông cháu giúp con tôi để chúng đi dâng lễ. Tôi đặt thằng bé nằm trên giường và mở cho nó nghe một dĩa nhạc mang nội dung Thánh Kinh, hầu hết là những bài ca giáo lý do các trẻ em hát. Thằng bé vừa nghe, vừa mỉm cười, nó múa máy động đậy chân tay, còn miệng thì ẫm ừ những gì mà tôi không hiểu.
Bất chợt tôi cảm nghiệm sâu xa rằng Thiên Chúa hiểu những tiếng ẫm ừ của thằng cháu tôi và Ngài lắng nghe nó với tất cả yêu thương. Ngài nói truyện với nó qua giọng kể và tiếng hát của những em nhỏ phát ra từ dĩa hát.
Sống đơn sơ, hiền lành và khiêm nhường.
Hãy nhớ rằng: " Kẻ nào cho một người trong những kẻ bé mọn này uống một ly ước lã mà thôi vì danh Thầy, thật ta bảo thật các con nó sẽ không mất phần thưởng của nó."