Thánh Nêrê và thánh Achillêô. Ảnh: TL |
Hai thánh nhân trước khi được phúc chết vì đạo đều là những binh sĩ ngoại giáo. Quả thực, Chúa muốn tuyển chọn ai là do sự tự do, tấm lòng quảng đại, hoàn toàn vô vị lợi của Chúa. Một tiếng gọi, một lời mời vang lên: Chúa có con đường và có cách của Ngài. Tiếng của Chúa có thể ngỏ trực tiếp với một người, nhiều người, con người có sẵn sàng đáp trả hay không tùy thuộc tự do của mỗi người.
Thường khi Chúa kêu mời ai, người đó mau mắn đáp lại tiếng gọi của Ngài. Trường hợp của Nêrê và Achillêô ghi đậm lời sách khải huyền: “Ai thắng, Ta sẽ cho ăn quả cây sự sống, trồng ở trên thiên đàng của Thiên Chúa” (Kh 2, 7). Thánh Nêrô và thánh Achillêô đều phục vụ trong quân đội như thánh Sêbastianô dưới thời hoàng đế Điôclêtianô. Cơn bách hại đạo xẩy ra vào năm 304, các ngài còn là người ngoại giáo, nhưng trước những mẫu gương sáng của các vị tử đạo, các ngài đã có đức tin và xin quay trở về với Chúa Giêsu Kitô. Vì lòng can đảm, đức tin sắt đá của các ngài, hai thánh nhân đã bị bắt, bị tra tấn và bị giết vì danh Chúa Kitô. Ngày nay khi tới Rôma, người ta sẽ được viếng, được chiêm ngưỡng hai vương cung thánh đường dâng kính thánh Nêrê và thánh Achillêô: một được xây cất vào thế kỷ thứ IV ở đường Ardéatina và một thánh đường do Đức Thánh Cha Lêô III xây dựng và cung hiến vào những năm 795-816 tại đường Appia.
Vì lòng mến Chúa và hy sinh cuộc đời, hy sinh mạng sống của mình cho Chúa như lời Chúa nói: “Không có tình yêu nào cao vời bằng tình yêu của Người hiến mạng sống vì người mình yêu” (Ga 15, 13 ). Thánh Nêrê và thánh Achillêô đã nói lên cái cuối cùng của mình là hy sinh chết vì tình yêu. Các ngài đã có một giấc mơ như M. Luther King đã nói: “Tôi có một giấc mơ” (I have a dream). Hai thánh Nêrê và Achillêô đã có một giấc mơ, không phải một giấc mơ được giầu sang, phú quí, mà là một giấc mơ hiến trọn đời mình cho Chúa bằng chính cái chết của các ngài.
Chính Nghĩa