Xin hãy giúp chúng con đến trước Ngài bằng đức tin xác quyết và chắc chắn. Ảnh: CTV |
Mang trong mình kiếp sống con người từ khi sinh ra đến lúc chết đi, ai cũng trải qua những giai đoạn như: sinh, bệnh, lão, tử. Người Kitô hữu chúng ta cũng đi tìm và chúng ta đã tìm ra phương cách hầu có thể giải trừ những vấn nạn nêu trên. Phương cách đó như thế nào? Hôm nay, Tin Mừng thuật lại hai phép lạ Đức Giêsu đã làm. Một phép lạ chữa lành bệnh tật. Một phép lạ cứu sống. Và qua mạc khải được gợi hứng từ chính bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta cùng nhau tìm hiểu xem: đức tin của người phụ nữ bị loạn huyết, đức tin của ông Giaia, sống đức tin trong cuộc sống hôm nay.
1. Đức tin của người phụ nữ bị loạn huyết Loạn huyết là một chứng bệnh nhơ uế. Người Dothái không những coi đó là bệnh nhơ uế về mặt thể lý mà còn coi bệnh này là một thứ gây ô uế về phạm vi luân lý nữa. Nghe biết danh Chúa, nhưng vì sợ phải phiền luỵ, vì Luật Lêvi cấm không ai được đụng chạm đến bà -một con người ô uế cho nên Luật Môsê cấm những kẻ mắc bệnh này đụng chạm tới người khác. (x. Lv 15,19-27), người đàn bà bị băng huyết chỉ nghĩ một cách hết sức đơn sơ và mộc mạc rằng, “Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu”. Người phụ nữ bị bệnh loạn huyết trong Tin Mừng hôm nay không dám kêu xin Đức Giêsu chữa bệnh cho mình, vì bà sợ nếu để người khác biết bà mắc chứng bệnh nhơ uế này thì bà sẽ lập tức bị xua đuổi khỏi đám đông. Bà định tâm sẽ giữ im lặng tiến gần đến bên Chúa để chỉ cần sờ vào áo của Người thôi là bà sẽ được khỏi bệnh. Quả thật, bà đã được Chúa chữa cho khỏi bệnh. Nhưng Người muốn bà phải can đảm tuyên xưng đức tin để làm chứng cho Người. Bấy giờ Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: “Ai đã sờ vào áo Tôi?”. Đức Giêsu muốn cho người phụ nữ ý thức rằng: chị ta được khỏi bệnh do quyền năng phát xuất từ Người và do ý định của Người chủ động thực hiện. Câu hỏi của Chúa còn có mục đích cho các môn đệ và đám đông dân chúng biết rõ về phép lạ đó, để họ tin Người thực là Đấng Thiên Sai. Bà này sợ đến phát run, bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người: Đức tin của người phụ nữ này lúc đầu có thể chỉ là sự mê tín dị đoan. Nhưng giờ đây được Đức Giêsu quan tâm sửa dạy, đã trở thành đức tin đúng đắn vững mạnh, thúc bách bà thêm can đảm đến phủ phục và thú nhận sự thật với Người. “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh” (Mc 5,34). Đức Giêsu cho thấy chính Người đã chữa lành cho người đàn bà vì bà đã tin tưởng cậy trông vào Người, chứ không phải cái áo Người đang mặc chữa lành bệnh cho bà.
2. Đức tin của ông Giaia Ông là trưởng của một hội đường Dothái. Ông tin vào quyền năng và tình thương của Đức Giêsu nên khi có đứa con gái bị bệnh nặng gần chết, ông đã đến kêu xin Đức Giêsu mau đến nhà chữa bệnh cho con ông. Trong lúc cùng đi với Đức Giêsu về nhà, thì ông Giaia đã nghe tin con gái ông đã chết! Sự im lặng của Giaia khi nghe báo tin con gái ông đã chết, cho thấy ông vẫn kiên trì với đức tin. Ông Giaia đã không nản lòng bỏ cuộc. Vì thế, Đức Giêsu đã động viên khích lệ ông: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi” (Mc 5,36). Qua câu này, Đức Giêsu muốn cho Giaia đừng để đức tin bị chao đảo, như có lần Người đã nói: “Cái gì cũng có thể, đối với người có lòng tin” (Mc 9,23). Chúng ta thấy rằng ông đã tin vào Lời Chúa, và cuối cùng con gái ông tuy đã chết, nhưng đã được trỗi dậy sau khi Chúa đụng vào tay và nói: “Talitha kum”, nghĩa là: “Này bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi!” (Mc 5,41). Chính nhờ ông Giaia biết vững tin vào vào quyền năng và tình thương của Đức Giêsu, mà đứa con gái của ông đã nhận được ơn Chúa cứu độ. Điều này chứng tỏ Đức Giêsu làm chủ trên cả người sống lẫn kẻ chết (xc. Mt 28,18).
3. Sống đức tin trong cuộc sống hôm nay Niềm tin là khởi đầu cho mọi phép lạ, cho mọi đổi mới và là cửa ngõ dẫn con người đến sự sống. “Hãy tin” và đó luôn là lời gọi của Chúa với tất cả mọi người chúng ta. Có Chúa, mọi sự sẽ ổn thỏa, mọi sự rồi sẽ trở nên tốt đẹp.
Đức tin là một nhân đức quan trọng nhất giúp chúng ta đặt trọn niềm tín thác cậy trông vào tình thương quan phòng và quyền năng vô biên của Thiên Chúa. Mỗi khi gặp những điều khó khăn trái ý, hay khi đối diện với những vấn đề vượt quá sức tự nhiên của mình. Cách đặc biệt chúng ta đang sống chung với nạn đại dịch Covid-19 kéo dài, đã gây ra tổn thất kinh tế, tổn thất tinh thần, số lượng người chết trên thế giới ngày một tăng cao, là người Kitô hữu chúng ta hãy học nơi các môn đệ của Chúa Giêsu khi xưa, chúng ta hãy chạy đến kêu cầu Chúa đang ngủ yên trong tâm hồn chúng ta. Hãy thưa với Chúa Giêsu: “Lạy Chúa, xin cứu chúng con, kẻo chúng con chết mất!” (Mt 8,25). Chúa có thể cũng sẽ quở trách đức tin yếu kém của chúng ta: “Sao nhát thế? Làm sao anh em vẫn chưa có lòng tin?” (Mc 4,40). Nhưng đồng thời Người cũng sẽ thương ra tay thực hiện những điều lạ lùng để cứu thoát chúng ta. “Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được” (Lc 1,37).
Chính khi tin, chúng ta sẽ nhận được ân huệ và phép lạ từ Thiên Chúa. Phép lạ đó, ân huệ đó là gì chúng ta chưa biết, nhưng chắc chắn một điều, chúng ta sẽ vơi bớt lo sợ, buồn phiền và thay vào đó là sự bình an, hạnh phúc vì tin rằng Thiên Chúa chẳng bao giờ bỏ rơi mình. Như vậy: “bằng đức tin, con người chúng ta đem trí khôn và ý chí của mình quy phục Thiên Chúa cách trọn vẹn. Con người chúng ta đặt trọn bản thân quy thuận Thiên Chúa, Đấng mạc khải” (xc. Sách Giáo lý Hội thánh Công giáo, số 143).