Thầy là Đường, là Sự thật và là Sự sống. |
Sau biến cố Chúa Giêsu đã chịu chết đa số các môn đệ vẫn còn bàng hoàng, buồn bã, chưa thực sự an tâm: một sự kiện quá sức hiểu biết của con người! Một Đấng Tiên Tri đầy uy lực trong cả lời nói và hành động làm biết bao phép lạ: ‘Hoá bánh ra nhiều, chữa lành người tàn tật, kẻ mù, làm cho người chết sống lại…’ mà lại chịu chết cách nhục nhã đến thế! và lòng các ông ‘xao xuyến’, quay trở về lối sống xưa: ‘Người bỏ đi về quê nhà Emmaul, Người trở về công việc chài lưới...’
Tin Mừng Chúa nhật V mùa Phục sinh năm A (Ga. 14: 1-12), Giáo hội muốn chúng ta sống lại những giây phút cuối cùng giữa Thầy Giêsu và các môn đệ, và những gì Thầy trăn trối trước khi chia tay. Chia ly nào chẳng ít nhiều gây buồn rầu, nuối tiếc! Chúa Giêsu đã biết và đã hiểu được tâm lý của những người môn đệ theo Chúa, khi biết Người sắp phải chịu khổ hình, chịu chết nhưng 3 ngày sau sẽ sống lại sẽ là một điều hơi khó cho các ông. Và Ngài đã trấn an ngay trong bữa tiệc ly để củng cố đức tin trước giờ khổ hình sắp tới: “Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy… Thầy đi dọn chỗ cho anh em”.
Ông Simon Phêrô hỏi lại Thầy: “Thưa Thầy, Thầy đi đâu vậy?” Thầy Giêsu trả lời: “Nơi Thầy đi, bây giờ anh không thể theo đến được; nhưng sau này anh sẽ đi theo.” (Ga. 13: 36) “Thầy đi để dọn chỗ cho anh em. Và khi Thầy đã ra đi và dọn chỗ cho anh em rồi, Thầy sẽ trở lại anh em đi với Thầy, để Thầy ở đâu anh em cũng ở đó. Thầy đi đâu, anh em đã biết đường rồi” (Ga.14: 2-4). Ông Tôma hỏi lại: “Thưa Thầy, chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết được đường đi!” (Ga. 14:5) Thầy Giêsu đáp: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy.”... Như thế Chúa Giêsu là ĐƯỜNG VỀ NHÀ CHA.
Điều chúng ta cần khẳng định trước tiên là chúng ta cùng anh chị em với nhau, chúng ta có một người CHA và có chung một mái NHÀ. Để về NHÀ CHA, chúng ta không có con đường nào khác hơn là CON ĐƯỜNG GIÊSU: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống”. Nhiều lúc, con người thắc mắc không biết mình là ai? Từ đâu tới? Có mặt trên thế gian này để làm gì? Tại sao lại phải sống và chết? Tại sao phải bệnh tật, đau khổ...? Và nhiều vấn nạn khác nữa mà con người sống chưa tìm được lời giải thích thỏa đáng. Còn chúng ta, những người Kitô hữu, chúng ta đã được rửa tội, được tuyên xưng đức tin của mình, chúng ta tin con người được tạo dựng theo hình ảnh của Thiên Chúa. Chúng ta là con cái Thiên Chúa. Thiên Chúa yêu thương chúng ta và đã làm mọi cách để cho chúng ta được hiển vinh như Cha chúng ta ở trên trời, ngay cả việc cho Ngôi Hai, người con yêu dấu duy nhất của Ngài xuống thế gian chịu mọi cực hình khốn khổ để tìm cách cứu vớt chúng ta khỏi sự hủy diệt của sự chết và tội lỗi...
Chúng ta là anh em có một Cha chung. Người Cha nhân hậu ấy vẫn hằng mong mỏi những người con lưu lạc trở về như hình ảnh người cha nhân từ mà Chúa Giêsu đã một lần ám chỉ. Và có lẽ cũng như Philiphê, chúng ta muốn biết hình dáng người Cha chung của chúng ta: “Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con xem thấy Cha và như thế là đủ cho chúng con”. Và Thầy Giêsu trả lời: “Ai thấy Thầy là xem thấy Cha… Thầy ở trong Cha và Cha ở trong Thầy.” (Ga. 14: 8-9). Thầy Giêsu và Người Cha chung của chúng ta là một.
Cái chết đối với chúng ta không phải là đi vào cõi hư không, nhưng chỉ là một biến đổi từ trạng thái này qua trạng thái khác, là giã từ trần gian để về Nhà Cha, là chờ ngày đoàn tụ với Người Cha nhờ sự sống của anh cả Giêsu.
Chúng ta sẽ về Nhà Cha bằng con đường nào?
Đường có nhiều loại: có đường quanh co, thẳng tắp; có đường gồ ghề, trơn tru; có đường một chiều hai chiều; có xa lộ không đèn; có lối mòn yên tĩnh… CON ĐƯỜNG GIÊSU hẹp mà rộng, trơn tru mà sỏi đá. CON ĐƯỜNG GIÊSU có Tin Mừng hướng dẫn chỉ đường để đi về sự sống trường sinh. Đi trên con đường đó, phải biết lách mình mà đi, phải chống chọi với nhiều thú dữ, phải canh chừng thức tỉnh với những phù phiếm xa hoa bên đường, phải vững tin bước đi theo những hướng dẫn của Tin Mừng, phải biết “từ bỏ mình, vác Thánh giá mỗi ngày” mà đi, phải biết gạt bỏ những dục vọng, đam mê cuốn hút của thế gian…
Con đường đến với Thiên Chúa gây nhiều trở ngại và bối rối cho nhiều người. Có người vì quá bối rối mà mất cả niềm hy vọng, mất phương hướng, lạc đường. Những lúc mất phương hướng và lạc đường như thế, hãy tìm lại CON ĐƯỜNG GIÊSU, vì “Thầy là đường, là sự thật, và là sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy”. Như thế, Chúa Giêsu muốn cho chúng ta hiểu rằng không kết hợp với Ngài, không đi theo đường lối hướng dẫn của Ngài, con người sẽ khó đi đến cùng đích, sẽ khó đạt được vinh quang vĩnh hằng, sẽ khó mà vào được Nhà Cha. Chỉ khi nào chúng ta khám phá ra gương mặt của Chúa Giêsu trong mọi biến cố của cuộc đời mình, lúc đó chúng ta mới thực sự hiểu thế nào là Con Đường Giêsu.
Trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta, có những lúc chúng ta gặp khủng hoảng về đức tin: Những nạn dịch bệnh, đói kém, chiến tranh,… Chính những lúc như thế, cần có đức tin nâng đỡ, thì chúng ta lại buông xuôi; và cũng chính những lúc như thế, chúng ta mới thấy lòng tin vào Thiên Chúa ở mức độ nào: “Chúa đau nỗi đau của con, Chúa buồn nỗi buồn của con, Ngài vẫn bên con mà con không nhận ra”. Khi gặp khủng hoảng về đức tin, điều duy nhất mà chúng ta có thể làm là bước đi trong sự kiên quyết tín nhiệm nơi Thiên Chúa: “Anh em đừng xao xuyến, Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy”. Lòng tin đích thực giúp chúng ta xác tín rằng Thiên Chúa luôn ở với chúng ta. Chúa Giêsu là đường, là sự thật và là sự sống. Ngài là phần thưởng và là cùng đích của mỗi Kitô hữu chúng ta. Chúng ta hãy bước đi trên con đường của Chúa Giêsu đã vạch ra. Sống chân lý tình yêu của Ngài. Và sống sức sống thần linh của Ngài mỗi ngày trong cuộc sống chúng ta.