Chương 16, Thánh Luca gom lại những ngôn từ liên quan đến cách sử dụng tiền của. Bài Tin Mừng hôm nay nói về dụ ngôn người quản gia bất lương.
Từ dụ ngôn người quản gia bất lương, Chúa Giê-su dạy mọi người bài học : phải biết khôn ngoan sử dụng tiền của đời này để mưu ích cho phần rỗi đời sau.
Theo thông lệ thời đó tại Palestin, quản gia có thể cho người khác vay tài sản của chủ. Thường họ không có thù lao, nên khi lập hợp đồng, thì hay ghi số lượng trội hơn số lượng cho vay, để đến lúc hoàn trả, họ thu lấy số dư làm của riêng. Trong dụ ngôn này, có thể người quản gia tính lại để chỉ ghi số lượng mà ông chủ phải thu hồi, còn hắn thì lần nay hy sinh số dư đáng lẽ thuộc về hắn. Người chủ sẽ không bị thiệt mà con nợ lại rất biết ơn hắn. Vậy phải hiểu hắn bất lương không phải vì sửa đổi số lượng kỳ này, nhưng vì những thao túng trước đó (x. cc.1-2). Kỳ này hắn khôn khéo, nên mới được khen.
Mặc dù người quản gia trong dụ ngôn này không tốt cho lắm, nhưng Chúa Giê-su đã rất khéo khi lấy hình ảnh người quản gia làm dụ ngôn. Chúa Giê-su muốn nhắc rằng, đối với tiền bạc, của cải mà chúng ta đang nắm trong tay, chúng ta chỉ là người quản lý thôi, chính Thiên Chúa mới là chủ. Đã là quản lý thì phải sử dụng của cải của chủ theo đúng ý chủ chứ không phải theo ý riêng mình. Rất nhiều ngừơi lầm tưởng rằng : mình là chủ những tiền của trong túi mình. Ở đây Thiên CHúa không có ý định ủng hộ những hành động mưu lợi bản thân của người quản gia bất lương, mà qua đó Ngài muốn nhắc nhở chúng ta về một chân lý : dự phòng cho tương lai. Đời này đã có thể an tâm, còn dự phòng cho cuộc sống đời sau, hẳn hạnh phúc hơn nhiều.
Câu chuyện minh họa : Một người kia suốt đời chỉ lo thu góm tiền bạc, cho nên rất giàu. Khi chết, ông còn ôm túi vàng theo mình đi sang cuộc sống bên kia. Đi một hồi ông thấy đói. Bỗng ông thấy một quán ăn bên đường, liền ghé vào, ông hỏi người chủ quán : - Một tô cơm giá bao nhiêu ?
Thấy rẻ, ông gọi luôn hai tô. Nhưng người chủ quán bảo : - Ở đây chỉ xài loại tiền – cho – đi thôi. Ông có không ?
Ông khách chỉ vào túi vàng của mình. Nhưng chủ quán nói : - Đó là thứ tiền – lấy – vào. Ở đây không xài được.
- Khi còn sống, mỗi lần ông cho ai bao nhiêu đồng thì ông được ban lại bấy nhiêu đồng loại tiền – cho – đi.
Ông nhà giàu lục lọi khắp nơi trong mình nhưng chẳng có đồng nào thuộc loại tiền – cho – đi cả. Thế là ông phải nhịn đói.
Bao nhiêu đồng tiền – cho – đi là bấy nhiêu đồng tiền để dành cho đời sau vậy.
Tận dụng những gì Chúa ban cho mình để mưu ích cho tập thể, xã hội, Giáo Hội, không ích kỷ lo cho riêng bản thân mình.